Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, không có chỗ nào là không đau.
Nàng là giãy giụa bò dậy, chỉ là, Tô Miêu Miêu này thực sự quá độc ác, hạ thủ quá tàn nhẫn.
Vốn từ đầu Đồng Nhạc Nhạc không hề phát ra thế tấn công đối với nàng ta, liền đã bị Tô Miêu Miêu đánh cho toàn thân thương tích, hiện tại ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Mà quyền đấm cước đá trên người , cũng không có chút dấu hiệu dừng lại...
Muốn chết sao!?
Trước mắt hoàn toàn đen tối, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như vậy.
Chết, nàng sợ hãi!
Thế nhưng, so với sự sợ hãi, là không đành lòng!
Nàng không đành lòng bỏ Huyền Lăng Thương a...
Nghĩ đến nàng mà chết, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương, lòng của Đồng Nhạc Nhạc, thật đau thật đau...
Huyền Lăng Thương, vĩnh biệt...
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tuyệt vọng nghĩ vậy, đột nhiên, một tiếng nói mang theo lửa giận hừng hực, vang lên cách đó không xa ở phía sau nàng .
"Các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì!?"
Cùng với tiếng nam nhân này quát lạnh, Bách Hoa Viên vốn đang vô cùng huyên náo sôi nổi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh kia. Khi thấy một đạo bóng dáng màu vàng chẳng biết xuất hiện ở Bách Hoa Viên từ lúc nào, mọi người vội vàng cả kinh, lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Cùng với mọi người quỳ xuống đất hành lễ, Tô Miêu Miêu cũng không ngoại lệ!
Đặc biệt, khi thấy một vị đế vương tuấn mỹ vô song, từng bước một hướng phía nàng bên này đi tới, Tô Miêu Miêu trong lòng mừng thầm vô cùng.
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là, Hoàng thượng hắn nhìn trúng chính mình !?
Nhớ lại mục đích lần này Thái Hậu nương nương mời mọi người đến đây, là vì tuyển phi cho Hoàng thượng!
Đối với sự tích của vị đế vương trẻ tuổi này, Tô Miêu Miêu sớm đã nghe thấy .
Nghe nói, Đế vương trẻ tuổi này, năm nay hai mươi lăm, dáng dấp khôi ngô tuấn tú vô song. Từ khi hắn lên ngôi đến nay, dùng thủ đoạn mạnh mẽ như sấm sét chỉnh đốn lại toàn bộ triều cương , vô cùng được dân chúng yêu quý!
Quan trọng nhất là, đế vương trẻ tuổi này, hai mươi lăm, bên người còn chưa có một phi tử!
Nếu là có thể được hắn nhìn trúng, có lẽ sẽ được hắn lập thành Hoàng Hậu cũng không chừng!
Nghĩ đến đây, Tô Miêu Miêu trong lòng liền mừng thầm vô cùng.
Trong đầu, chậm rãi ảo tưởng chính mình sau này trở thành Hoàng Hậu, chính mình xấu hổ được ôm trong lòng Hoàng thượng tuấn tú.
Mẫu nghi thiên hạ, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều hâm mộ…
Càng muốn, Tô Miêu Miêu trong lòng càng là kích động mừng thầm, ánh mắt đầy tham lam, càng thỉnh thoảng len lén nhìn vào Hoàng thượng sắp tới gần.
Cho đến khi, Hoàng thượng rốt cuộc dừng ở trước mặt mình , Tô Miêu Miêu lại giả vờ ngượng ngùng rụt rè cụp mắt xuống, một bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ.
Lại không biết, nam nhân đứng ở trước người của nàng, sắc mặt âm u, mày kiếm nhíu chặt.
Đặc biệt, khi hắn nhìn thấy, tiểu điêu nhi té trên mặt đất, trên người đầy dấu giày, nằm hấp hối, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng của mình, dường như bị người hung hăng níu chặt, gần như khiến hắn không thở nổi.
Cẩn thận từng li từng tí khom lưng, lại vươn bàn tay to ra, hướng về phía thân thể tiểu điêu nhi hấp hối kia.
Động tác của Huyền Lăng Thương, nhẹ nhàng như vậy, dường như sợ hãi chính mình hơi chút mạnh tay liền sẽ làm đau tiểu điêu nhi trên tay.
Nhìn thấy tiểu điêu nhi đang khiến cho hắn nóng ruột nóng gan, càng che chở hơn nhưng hiện giờ toàn thân bẩn thỉu, một đôi mắt vốn cực kì linh khí, thì giờ đây đầy sự ủy khuất khó chịu, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
"Người đâu! Mau truyền ngự y!"
Cùng với tiếng quát lạnh của Huyền Lăng Thương! Một Đới Đao thị vệ vội vã chạy đi . Chỉ chốc lát sau, Thượng ngự y liền bị người túm cổ mang theo tới, giống như là diều hâu xách gà con tới.
"Ai ui, thị vệ đại ca, cẩn thận cái mạng nhỏ của ta a..."
Thượng ngự y lời còn chưa nói hết, khi tới Bách Hoa Viên, nhìn thấy mọi người quỳ xuống đầy đất, đầu tiên là sửng sốt.
Khi thấy rõ ràng bóng dáng màu vàng sáng ở phía trước, Thượng ngự y chỉ cảm thấy thân thể run bắn lên, phía sau lưng cũng lạnh lẽo .
Rõ ràng là ánh nắng tươi sáng mùa hè, thế nhưng trong Bách Hoa Viên, lại hoàn toàn băng giá.
Ánh nắng trên đỉnh đầu, phảng phất như thế nào đều không chiếu xuống nổi .
Điều làm cho lòng người run sợ, chính là vị Hoàng thượng tuấn tú đứng phía trước!
Chỉ thấy Hoàng thượng trước mặt, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím chặt, đôi mắt huyết sắc, trong mắt là sự khát máu lạnh lùng.
Khi vừa nhìn qua, dường như là Tu La từ địa ngục, làm cho người ta kinh hãi!
Trên người còn lộ ra khí lạnh, khiến cho nhiệt độ bốn phía cấp tốc giảm xuống…
Thấy vậy, Thượng ngự y lấy làm kinh hãi, lại không hiểu nguyên nhân.
Mặc dù, vị đế vương trẻ tuổi này bình thường lạnh như băng, cũng không giống như bây giờ.
Thượng ngự y trong lòng đang nghi hoặc, chỉ là, khi ánh mắt của hắn quét một vòng, sau đó rơi vào tiểu điêu nhi hấp hối trên tay Huyền Lăng Thương kia, trong lòng kinh hãi, cũng lập tức hiểu được, vị đế vương trẻ tuổi này, vì sao tức giận như thế !
Thấy vậy, Thượng ngự y trong lòng kinh hãi, liền lập tức vội vã đi tới.
"Hoàng thượng..."
"Đừng đa lễ ! Mau, mau nhìn một chút cho điêu nhi này!"
Thấy Thượng ngự y đến đây, Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, nôn nóng mở miệng nói.
Từ giọng điệu lo lắng của nam nhân này, đủ để nhìn ra, con tiểu điêu nhi này trong lòng Hoàng thượng có trọng lượng nhất định.
Nghe vậy, Thượng ngự y lập tức cẩn thận từng li từng tí tiến lên kiểm tra tiểu điêu nhi bị đánh hấp hối kia, bắt đầu điều trị ngay tại chỗ.
Vừa mới kiểm tra thân thể tiểu điêu nhi, vẻ mặt Thượng ngự y liền cực kì tức giận.
"Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, xuất thủ lại ác như vậy!? Tiểu điêu nhi này đúng là bị gãy hai cái xương sườn a..."
Thượng ngự y vừa nói, giọng điệu mang theo sự tức giận và đau lòng.
Dù sao, Thượng ngự y cũng đã điều trị cho Đồng Nhạc Nhạc nhiều lần, đối với con Phượng Hoàng Điêu này, cũng là cực kỳ yêu thích.
Bây giờ, nhìn thấy Phượng Hoàng Điêu dễ thương không thôi này, bị người đánh cho nằm hấp hối , Thượng ngự y cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm và đau lòng cho Phượng Hoàng Điêu này.
Nghe thấy lời nói của Thượng ngự y, gương mặt tuấn mỹ của Huyền Lăng Thương càng hiện ra vẻ lo lắng .
Môi mỏng khẽ hé , hắn mở miệng khẩn trương hỏi.
"Vậy nó có nguy hiểm đến tính mạng không!?"
Thấy Hoàng thượng lo lắng như thế, Thượng ngự y lập tức mở miệng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, mặc dù Phượng Hoàng Điêu không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là bởi vì bị đánh nhiều nơi tình trạng thương thế nghiêm trọng, để cho tiện trị liệu, sợ rằng trước tiên phải cạo hết sạch bộ lông."
Nghe thấy lời Thượng ngự y nói, Huyền Lăng Thương mày kiếm nhíu chặt, dừng một chút, mới mở miệng trầm giọng nói.
"Cứ cạo đi!"
Chỉ cần là tốt cho nó!
Huyền Lăng Thương trong lòng suy nghĩ, lúc biết được tiểu điêu nhi trước mắt không bị nguy hiểm tính mạng, thì thở phào nhẹ nhõm, một trận lửa giận hừng hực, càng dâng trào mãnh liệt.
Đôi mắt huyết mâu đầy lạnh giá tức giận, hướng tới bốn phía quét qua.
Chỉ thấy, bốn phía mọi người vẫn quỳ rạp xuống nơi đó.
Chỉ là, đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân này, mỗi một người đều không dám thở mạnh một chút, kinh hồn táng đảm, câm như hến.
Dường như sợ hãi không cẩn thận lửa giận của nam nhân này đốt tới, thì sẽ rơi đầu…
Dù sao, Thiên Tử giận dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Đặc biệt là Tô Miêu Miêu đang cách Huyền Lăng Thương gần nhất!
Lúc đầu, khi thấy đế vương tuấn tú này đi về phía mình , Tô Miêu Miêu còn tưởng rằng này vị đế vương tuấn tú này là coi trọng nàng, trong lòng còn mừng thầm, không ngừng ảo tưởng ngày sau nàng là mẫu nghi thiên hạ uy phong.
Thế nhưng bây giờ, chứng kiến đế vương tuấn tú này lại đi tới trước mặt nàng, mà căn bản đuôi mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chỉ là cẩn thận nhìn tiểu điêu nhi vừa bị nàng đánh cho hấp hối.
Nhìn thấy đế vương trẻ tuổi này, căng thẳng như thế vì con tiểu điêu này, dần dần , trong lòng Tô Miêu Miêu bắt đầu bất an .