Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng gỡ bỏ đai lưng Bạch Thập Nhị, cởi ra toàn bộ y phục trên người hắn.
Vì sợ hãi chạm tới vết thương của Bạch Thập Nhị, tất cả động tác Đồng Nhạc Nhạc đều làm thật cẩn thận.
Sau khi giúp Bạch Thập Nhị cởi y phục trên người ra, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét một vòng. Đến lúc nhìn vào vai trái của Bạch Thập Nhị, không nhịn được lạnh toát sống lưng mà hít một hơi thật sâu.
Nàng mặc dù biết Bạch Thập Nhị trúng đoản tiễn, cũng không nghĩ rằng cây đoản tiễn này lại cắm sâu như vậy. Cơ hồ hai phần ba đều cắm ở trên vai Bạch Thập Nhị. Nếu như nàng muốn lấy ra đoản tiễn này, trước hết rạch bả vai bị thương của Bạch Thập Nhị, lại đưa tay vào trong rút ra.
Suy nghĩ chuyện này một chút, Đồng Nhạc Nhạc đều căng thẳng quá chừng.
Dù sao, loại chuyện này, nàng cho tới bây giờ cũng không có làm qua.
Hiện tại mới chỉ là suy nghĩ một chút, nàng đã sợ hết hồn hết vía.
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Bạch Thập Nhị vốn đang hôn mê, mí mắt đầu tiên là nhẹ nhàng run rẩy một phen, liền từ từ mở đôi mắt ra.
Sau khi phát hiện Bạch Thập Nhị tỉnh lại, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là vui vẻ, lập tức mở miệng hô nhỏ.
"Thập Nhị, ngươi rốt cuộc tỉnh! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị đầu tiên là chuyển động đồng mâu một chút, sau khi nhìn một phen bốn phía xung quanh, mới nhúc nhích đôi môi, mở miệng hỏi.
"Nơi này là! ?"
"Nơi này là hang động ta tìm được, trên vai ngươi bị thương, nhất định phải rút đoản tiễn này ra, bằng không, thời gian dài quá, sẽ mưng mủ thối rữa."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy lo lắng.
Dù sao, tại triều đại này, y học không phát triển, nếu như đoản tiễn trên vai Bạch Thập Nhị không lấy ra được, nhanh chóng sẽ phát mủ thối rữa, đến lúc đó, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, đầu tiên là cúi đầu nhìn một chút thương thế trên vai mình, lập tức, bạc môi khẽ mím, mở miệng nói.
"Ngươi yên tâm rút đi!"
Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, phảng phất như đang nói chuyện hôm nay thời tiết thế nào.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của hắn, cũng cắn chặt môi dưới một phen, gương mặt cau lại, tràn đầy chần chờ.
"Chính là, Thập Nhị, loại chuyện này, ta chưa từng làm qua, ta sợ. . ."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy căng thẳng lo lắng, dường như Bạch Thập Nhị phảng phất biết cái gì, đồng mâu màu hổ phách đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi có hơi cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Đừng sợ, yên tâm dũng cảm làm đi, ta tin ngươi."
Bạch Thập Nhị mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là toàn tâm tin cậy.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thoáng giật một cái, một nỗi cảm động hiện lên, không khỏi trào dâng trong lòng.
Dù sao, loại chuyện này, ngay cả chính nàng cũng không có nắm chắc. Nam nhân này, lại tin cậy chính mình như thế, cả tánh mạng của mình, đều giao trong tay nàng . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, trong mũi cay cay, một tầng sương, liền nhanh chóng nảy lên khóe mắt nàng.
"Thập Nhị. . ."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy nàng mặt mày cảm động, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi cong môi.
"Bắt đầu đi!"
Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau một khắc, lại dường như nhớ đến cái gì, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhặt một ít củi khô đem về.
Trước dùng lửa đốt củi, lập tức, lại dùng chủy thủ, tương tự xé bên trong lớp áo của mình thành một mảnh dài hẹp, để cho Bạch Thập Nhị băng bó.
Điều Đồng Nhạc Nhạc may mắn chính là, ở bên ngoài hang núi, lại có thảo dược lần trước nàng gặp qua.
Những thảo dược này, nàng lần trước đưa Huyền Lăng Phong dùng qua, cho nên còn nhớ.
Những thảo dược này, cầm máu tiêu mủ là tốt nhất trên đời.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngắt lấy rất nhiều đem về.
Trước đem thảo dược làm nát, lại cầm cây chủy thủ kia, ở trên lửa trừ độc một phen.
Sau khi đã làm tốt những việc này, Đồng Nhạc Nhạc cầm chủy thủ đã tiêu độc, cắn chặt môi dưới, nhìn về phía Bạch Thập Nhị.
Giờ phút này Bạch Thập Nhị, đã sớm suy yếu không chịu nổi. Chỉ là, do nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy lo lắng, vẫn là cố nhịn bạc môi nhếch lên, mở miệng làm ra vẻ dễ dàng nói.
"Không có việc gì, ngươi bắt đầu đi!"
Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu.
Lập tức, lại hít thật sâu một hơi dài, từ từ đè nén xuống tâm tình căng thẳng của mình.
Trong lòng càng không ngừng cố gắng trấn tĩnh.
Đồng Nhạc Nhạc, ngươi làm được! Ngươi nhất định có khả năng!
Sau khi không ngừng động viên chính mình cố gắng lên, Đồng Nhạc Nhạc mới giơ chủy thủ lên, mở miệng nói với Bạch Thập Nhị.
"Thập Nhị, giờ ta bắt đầu, ngươi ngàn vạn lần phải cố chịu."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, lại thấy dáng vẻ nàng ngưng trọng tràn đầy chăm chú, Bạch Thập Nhị chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền nhếch lên môi đỏ mọng, sau đó cầm lấy chủy thủ, hướng tới vết thương Bạch Thập Nhị cắt. . .
Theo hành động trên tay, sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc, chỉ nghe 'Phù phù...' một tiếng, lập tức, chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng lên.
Cảm giác được trên mu bàn tay ấm áp, còn có màu đỏ tươi trước mắt, một khắc thân thể Đồng Nhạc Nhạc sợ đến run run.
Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, hiện tại không phải là lúc nàng sợ hãi căng thẳng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhếch đôi môi tái nhợt, lập tức, lại đưa tay mở ra vết thương bên trong, cầm lấy đoản tiễn kia, liền dùng sức hung hăng rút một cái. . .
Cùng với một âm thanh kêu rên kiềm chế truyền đến, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đoản tiễn ở trên tay đã rút ra, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.
Lại thấy Bạch Thập Nhị đầu đầy mồ hôi, mặt mày thống khổ, đôi mày cau lại, tràn đầy lo lắng.
"Thập Nhị. . ."
"Ta không sao, ngươi yên tâm. . ."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Bạch Thập Nhị có hơi mở ra đôi môi tái nhợt, cười một tiếng an ủi Đồng Nhạc Nhạc.
"Ta sẽ không chết. . ."
Vì nàng, hắn tuyệt đối sẽ không chết đi như vậy. . .