Tiểu Kính Tử mở miệng, mặt mày sợ hãi, lòng còn sợ hãi hơn.
Chính lúc Huyền Lăng Thương nhíu mi không vui, nghe được câu nói của Tiểu Kính Tử, huyết mâu động lòng người lập tức lóe sáng
“ Ngươi vừa nói ai? Tiểu Nhạc Tử!? ”
Nghe được câu nói của Huyền Lăng Thương, Tiểu Kính Tử lập tức mở miệng nói
"Đúng vậy, mới vừa rồi chúng ta đến tiểu viện của Tiểu Nhạc Tử tính toán hù dọa hắn, ai biết được từ trong phòng lại truyền đến tiếng khóc ai oán của nữ nhân, chúng ta sợ đến lập tức chạy trốn, lại nhìn thấy trong phòng có nữ quỷ bay lượn giữa không trung…”
Giờ phút này Tiểu Kính Tửvô cùng luống cuống, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, liền nói ra toàn bộ chuyện hôm nay của bọn họ .
Huyền Lăng Phong ở một bên muốn lên tiếng ngăn cản, cũng đã không còn kịp.
Nghe Tiểu Kính Tử nói xong, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh lại len lén ngẩng đầu nhìn Huyền Lăng Thương.
Lại thấy Huyền Lăng Thương ánh mắt u ám, lập tức sau lưng chợt lạnh, da đầu tê rần.
Nỗi sợ hãi kia, hoàn toàn không thua với lúc mới vừa rồi nhìn thấy nữ quỷ.
“ Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh đừng nghe Tiểu Kính Tử mê sảng, chuyện hoàn toàn không phải thế…”
Huyền Lăng Phong mở miệng muốn giải thích, chỉ là, Huyền Lăng Thương cũng không cho hắn nửa phần cơ hội.
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, môi mỏng khẽ nhếch.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương hừ lạnh một tiếng, lập tức, liền phất mạnh ống tay áo, chân nhanh chóng bước đi, hướng tới phòng ở của cung nhân mà đi tới.
Thấy Huyền Lăng Thương sắc mặt âm u, Huyền Lăng Phong liền biết, khẳng định lần này hắn lại gặp tai ương.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong vẻ mặt trắng bệch, xem ra còn khủng bố hơn.
Một bên Tiểu Kính Tử, giờ phút này cũng biết tự mình nói sai, ánh mắt nhìn vào Huyền Lăng Phong, mặt mày càng thêm áy náy.
"Gia…”
“ Hừ! Hồi phủ sẽ tính sổ với ngươi!”
Lời nói vừa dứt, Huyền Lăng Phong cũng hung hăng phất ống tay áo, lập tức vội vã chạy theo Huyền Lăng Thương .
Mặc dù hắn vẫn còn rất sợ nữ quỷ kia, chỉ là, dù trời có sập cũng còn hoàng huynh hắn ở đây. ….
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc không biết đám người Huyền Lăng Phong nửa đường quay trở lại, hơn nữa, còn dẫn theo một người mà nàng không tài nào tưởng tượng được.
Nghĩ đến mới vừa rồi Huyền Lăng Phong muốn giả trang nữ quỷ hù dọa mình mà không được, ngược lại bị chính mình hù dọa, nghĩ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền cười đến không ngậm miệng được.
Hừ! Nhìn xem tiểu quỷ kia sau này còn dám hù dọa nàng hay không? Nghĩ muốn hù dọa nàng!?
Mánh khóe vặt của hắn, nàng nhìn mới không thuận mắt đấy! Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, một bên ngồi trước gương đồng, tính toán tháo trang sức ra, rồi đi ngủ.
Nhìn chính mình trong gương, gương mặt trắng bệch, đôi mắt chảy máu, tóc tai bù xu, cả người áo trắng. Thật đúng là không nghĩ, chính nàng lẳng lặng nhìn, cũng cảm giác được sợ hãi không thôi.
Trong lòng phát lạnh, bản thân mình có chút bị dáng vẻ hiện tại của chính mình hù dọa, Đồng Nhạc Nhạc liền nghĩ muốn rửa mặt.
Tuy nhiên, lúc nàng cầm chậu rửa mặt đi ra bên ngoài tiểu viện, tính toán muốn múc nước rửa mặt, đột nhiên, tai thính nghe được một vài tiếng bước chân đang đi về phía bên nàng.
Đêm đã khuya.
Giờ phút này, căn bản không có người tới chỗ nàng. Chẳng lẽ là Huyền Lang Phong không sợ chết mà quay trở lại!? Yêu, không nghĩ tới…. tên tiểu tử thúi kia lá gan thật đúng là rất lớn!
Trong lòng nghĩ lại, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đi tới phía sau màn trướng, sau đó đứng trên ghế, tính toán chính mình bay giữa không trung, lạihù dọa một phen cái tên Huyền Lăng Phong không sợ chết kia.
Nghĩ đến là làm, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cầm lấy sợi dây thừng cột vào xà ngang, lại cột vào bên hông của mình, hai chân nhún một cái, liền làm cả thân thể bay lượn giữa không trung. Đầu cúi xuống, đem mái tóc dài tận hông phủ ra trước mặt, tạo thành hình một oan hồn khủng bố, Đồng Nhạc Nhạc đợi Huyền Lăng Phong đến.
Cùng lúc đó, ở bên kia Đám Huyền Lăng Phong vội vã đi tới chỗ tiểu viện chỗ Đồng Nhạc Nhạc ở, chỉ thấy cả tiểu viện tối thui.
Trong phòng không có thắp đèn, khiến cho người ngoài không thấy rõ tình huống bên trong. Thấy cửa sổ mở, bên trong lại tối thui như mực, từ bên trong lại nhảy ra một nữ quỷ, thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng còn sợ hãi, lập tức trốn ở phía sau Huyền Lăng Thương.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong nhát gan yếu đuối, Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, lập tức, liền bước vào gian phòng kia. Cửa phòng chỉ khép hờ, cho nên, lúc Huyền Lăng Thương đi tới cửa phòng , không hề nghĩ ngợi, hai tay đẩy về phía trước.
Cùng lúc cánh cửa chạm trổ bị bên ngoài đẩy ra, ánh trăng thẳng tắp chiếu vào, tất cả tình huống bên trong phòng, nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Chỉ thấy, trong phòng bay lơ lửng một người tóc tai bù xù, là nữ quỷ mặc áo trắng. Mặt nữ quỷ trắng bệch, khóe mắt chảy máu, đầu lưỡi thật dài, dài đến trước ngực.
Coi như không phải lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ, nhưng mà, lúc Huyền Lăng Phong lại nhìn thấy nữ quỷ này, không nhịn được kêu thảm một tiếng, sau đó co đầu trốn phía sau Huyền Lăng Thương.
Đối với mặt mày sợ hãi của Huyền Lăng Phong, đám cung nhân đi phía sau họ, lúc thấy trong phòng có nữ quỷ, càng sợ đến thét chói tai liên tục. Nhát gan cực điểm, ngay lúc vừa nhìn thấy, ngất ngay tại chỗ
Có kẻ sợ đến mức tiểu ngay tại chỗ.
Còn nữa, vài người hai chân mềm nhũn, trực tiếp té trên mặt đất. Lá gan hơi lớn một chút, mặc dù không có ngã xuống, nhưng ai nấy cũng sợ đến ba hồn không thấy bẩy phách, ai nấy cứ như bị điểm huyệt, trố mắt đứng nhìn, ngây ngốc tại chỗ.
Đôi huyết mâu động lòng người, càng lạnh lùng hướng tới ‘nữ quỷ’ treo ở giữa phòng, ánh mắt sắc bén như đao.
Do khí chất nam nhân này quá lớn, mọi người vốn đang kinh hãi, dần dần phục hồi tinh thần.
Mà ngay cả kẻ một mực trốn sau lưng Huyền Lăng Thương là Huyền Lăng Phong, giờ phút này cũng len lén ngó đầu ra dò xét, hướng tới nữ quỷ trong phòng nhìn chăm chú.
Đưa tay nhẹ nhàng kéo áo, đôi môi khẽ mở, Huyền Lăng Phong hạ giọng nói nhỏ.
"Hoàng huynh ngươi mau nhìn xem, nữ quỷ! Thật khủng khiếp! ”
Nghe Huyền Lăng Phong nói lời này, Huyền Lăng Thương cười lạnh một tiếng, mở miệng khinh thường nói.
" A Phong!? Ngươi nói quỷ chính là nàng!? Ngươi nhìn cho rõ, đó là người! ”