Nam nhân mở miệng, trong giọng nói, không hề che dấu sự phiền não và chán ghét.
Dù sao, đây cũng là nơi hắn và Phượng Hoàng Điêu thích ở lại nhất, hắn không muốn người khác tới nơi này, làm dơ bẩn nơi này, đặc biệt là nữ nhân trước mặt này.
Bởi vì, tiểu điêu nhi của hắn không thích nữ nhân này.
Hắn cũng vậy.
Sinh trưởng trong gia đình đế vương, có loại nữ nhân nào mà hắn chưa thấy qua?
Nữ nhân trước mặt này, mặc dù rất đẹp, nhưng là, trong mắt nàng có toan tính, làm sao có thể qua mắt được hắn?
Đối với nữ nhân tham hư vinh, từ trước đến nay Huyền Lăng Thương đều tránh xa.
Nếu là nữ nhân khác, hắn đã sớm cho người đuổi khỏi hoàng cung.
Nhưng là, nữ nhân trước mặt này là người của Vân quốc, nói thế nào, hắn cũng phải nể mặt Vân quốc, cho nên, tới bây giờ, hắn vẫn để nữ nhân này tùy ý ở lại trong cung.
Chỉ cần nàng thích, nàng có thể ở trong hoàng cung cả đời, chỉ cần, nàng có thể an phận thủ thường.
Tuy nhiên, hắn đã sai lầm rồi.
Hắn cho nàng ở lại, chỉ khiến nàng ngày càng trở nên tham lam.
Nữ nhân này rõ ràng cố ý chuẩn bị trang phục, đổi lại là nam nhân khác, hẳn sớm đã tâm viên ý mã ( sớm nắng chiều mưa, thay lòng đổi dạ quay sang tán tỉnh).
Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương chỉ có chán ghét!
Đặc biệt, là khi nữ nhân này khẽ giọng nũng nịu, lông mày Huyền Lăng Thương càng nhíu chặt hơn.
Thu lại ánh mắt, trong đầu, bất ngờ xuất hiện hình ảnh của cô gái thần bí kia.
Làn da như mỡ đông, vầng trán trắng hơn tuyết, làn môi chúm chím mịn màng, đôi môi như cánh hoa…
Để ấn tượng khắc sâu cho người khác, là một đôi mắt đen láy xinh đẹp của thiếu nữ kia.
Tựa như dòng nước trong suốt, có thể rửa sạch mọi dơ bẩn ở chốn trần gian này.
Mặt mày tinh xảo, lộ ra vài phần phong tình.
Giống như tiên, giống như yêu. . .
Hồn xiêu phách lạc, làm cho người ta một lời khó quên.
Đặc biệt, một đêm kia, cô gái thần bí ấy trằn trọc nhu thuận dưới thân mình
Mỗi lần nhớ tới, trong lòng Huyền Lăng Thương lại rung động không thôi.
Dù sao, cô gái thần bí ấy quả thực hết sức ngọt ngào.
Khiến hắn mỗi lần nhớ lại, hệt như mãnh thú thèm thèm ăn, chỉ muốn lại một lần nữa được nhấm nháp vị ngọt của nàng.
Chỉ tiếc, sau đêm đó, hắn không hề gặp lại cô gái thần bí kia.
Cho dù hắn phái bao nhiêu người đi tìm, cũng không thấy được bóng dáng của nàng.
Tại sao, ngay cả cô gái ấy và sủng vật của hắn đều bỏ lại hắn mà đi? Tại sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương lại âm ỉ đau.
Đối với suy nghĩ trong lòng Huyền Lăng Thương, An Y Na không hề biết.
Lúc này, nàng chỉ thấy rằng Huyền Lăng Thương đối với mình không hề xuất hiện chán ghét.
Khi nghe Huyền Lăng Thương hỏi như vậy, đôi môi đỏ mọng của An Y Na nhẹ nhàng mở ra, yếu ớt nói:
“Buổi tối không có việc gì, định đi dạo một chút, không ngờ lại gặp hoàng thượng ở nơi này, chúng ta, thật sự rất có duyên a.”
Nói tới đây, An Y Na hơi hạ mắt nhung xuống.
Trên mặt, lại là dáng vẻ thẹn thùng.
Dường như, tất cả những điều này là trời cao an bài gặp gỡ…
Đối với những lời nói của An Y Na, Huyền Lăng Thương chỉ là liếc mắt nhìn nàng ta chăm chú.
Dưới ánh mắt của Huyền Lăng Thương, An Y Na không khỏi căng thẳng.
Tim lại đập “bùm bụp” không thôi.
Sống đến mười tám năm, An Y Na cũng tự biết là mình rất đẹp!
Từ nhỏ, đã có rất nhiều người ngưỡng mộ nàng, nam nhân vây quanh nàng, chỉ mong giành được nụ cười của nàng.
Chỉ là, đối với những nam nhân ái mộ mình, nàng là ngoảnh mặt xem thường, đừng nói đến việc động tâm.
Chỉ có nam nhân trước mặt này!
Mỗi một lần, tới gần hắn, hoặc là, chỉ cần ở thật xa nhìn hắn một cái, tim nàng, dường như mất kiểm soát, đập nhanh như vậy, kịch liệt như vậy.
Cho nên, nam nhân này, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức, nàng nhất định phải đoạt được.
Giống như bây giờ!