Thiếu niên một thân kị giáp xanh lam bó sát người, thân hình cao to được phô bày một cách hoàn mĩ.
Cổ áo và tay áo được thêu những đóa Tường Vân bằng tơ bạc, Yêu Đái cùng màu làm cho hắn thêm một phần quý phái.
Gương mặt tuấn tú kia, giờ phút này đang tràn đầy tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết, vô cùng sức sống.
Mà người này không phải ai khác mà chính là Hỗn thế Tiểu ma vương Huyền Lăng Phong.
Thấy Huyền Lăng Phong bước tới, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt. Mặc dù nàng thật sự không thích hắn cho lắm ,song vì đia vị thân phận, nàng đành phải hành lễ giống như người khác.
“Khấu kiến Thập Tam Vương>”
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong kiêu ngạo , con ngươi lướt tới Đồng Nhac Nhạc quét một vòng, sau đó lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, hất mặt lên trời.
Bộ dạng kia, hiển nhiên là vẫn còn để bụng chuyện lần trước.
Bỗng dưng nhận ra trước mặt là gương mặt lạnh như băng của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mở miệng.
“Bình thân cả đi.”
“Tạ thập tam vương gia.”
Thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy, mọi người vội vàng đứng dậy.
Giờ phút này, Huyền Lăng Phong mặt mày kích động chạy vội tới trước mặt Huyền Lăng Thương, nhìn thấy hoàng huynh một thân kỵ giáp oai phong, trên mặt không che dấu nổi kích động.
“Hoàng huynh, mọi thứ chuẩn bị xong chưa!? nhanh một chút xuất phát đi. Đệ ngứa tay lắm rồi. Lần này nhất định phải bắt được một đầu hắc gấu thật to cho hoàng huynh xem.”
Huyền Lăng Phong mặt mày kích động mở miệng nói.
Nhìn thấy tâm trạng kích động không thể chờ đợi được của Hắn, bạc môi Huyền Lăng Thương chỉ khẽ nhếch một cái, nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Ngươi năm nào cũng nói như vậy, mà nhiều lắm cũng chỉ được một cái đầu hươu sao thôi!!!”
“ách…”
Những lời chế nhạo này của Huyền Lăng Thươnghiển nhiên là khiến khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong không khỏi buồn bực.
Bất giác, khóe mắt quét nhanh một lượt, thấy Đồng Nhạc nhạc vẫn đang đứng ở một bên, bỗng dưng thấy tràn đầy tự tin, hít sâu lấy một hơi, vỗ ngực nói.
“Lần này không giống, đệ gần đây học cưỡi ngựa bắn cung ở quý phủ, ngay cả Hách Đức cũng nói là đệ có tiến bộ thần tốc đấy.”
Nói tới đây, Huyền Lăng Phongkhông che giấu nổi kiêu ngạo và đắc ý.
Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng như vậy, mắt Huyền Lăng Thương không khỏi ánh lênvài phần vui vẻ.
“Phải không!!!?” Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo vài phần nghi hoặc.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phongcó hơi tức giận.
“Hoàng huynh, huynh phải tin đệ. Lần này đệ cam đoan, nếu không bắt được đầu hắc gấu , đệ sẽ tay không trở về.”
Thấy bộ dáng trẻ con tức giận của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng thương chỉ cười không nói .
Mà ngay cả đứng một bên như Đồng Nhạc Nhạc nghe được những lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng quả thực cũng không tin.
Mắt nhung nhẹ nhàng hướng tới trên người Huyền Lăng Phongquét một cái, chỉ thấy một đoạn thời gian không cùng hắn gặp mặt, quả thực hắn có cao hơn một chút.
Mà cũng chẳng có gì kì quái, đây vốn là giai đoạn hắn phát triển về chiều cao. Hơn nữa Huyền Lăng Thương cũng cao hơn một mét chín ,Huyền Lăng Phong chắc chắn cũng chẳng thấp hơn là bao.
Cao một mét tám,thân mặc kị giáp bó sát xanh lam khiến Huyền Lăng Phong hắn càng trở nên oai phong.
Gương mặt tuấn tú kia, làn da trắng nõn hiếm thấy nay thay bằng làn da bánh mật nâu sẫm khiến hắn so với trước kia càng trở nên nam tính hơn nhiều.
Chỉ là , nếu trên gương mặt kia không có thái độ kiêu ngạo khiến ngườimuốn đánh có lẽ càng được yêu thích hơn.
Đồng Nhạc Nhạc lặngthinh suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Huyền Lăng thương bạc môi hé mở , liền nói.
“ Thôi được rồi, không nói nữa, chúng ta xuất phát thôi.”
Vừa dứt lời, Huyền Lăng Thương liền dẫn đầu đi ra khỏi trướng. Thấy vậy , Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là bước theo phía sau.
Chỉ có điều, vào ngay lúc này, bên cạnh lại xuất hiện một đạo bóng dáng hung hăng xô nàng một cái.
Đồng Nhạc Nhạckhông có đề phòng nên bị đẩy lùi hai bước, may mà chỉ bị lùi hai bước thôi chứ chưa bị ngã sấp xuống.
Nhưng như vậy cũng đủ để dọanàng sợ mất mật rồi.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, tìm xem là người nào cố ý xônàng. Không ngoài dự kiến liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của Huyền Lăng Phong
Huyền Lăng Phong lúc này đang là bộ dáng mặt hướng lên trời, hừ mũi khinh thường. tức chết…thật là muốn đánh mà!!!
Đồng Nhạc Nhạc nghiến răng kèn kẹt, trong lòng thầm nghĩ. Nếu như có cơ hội nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Hừ.cho ngươi ngã chết!
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ, vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Huyền Lăng Phong , chỉ còn thiếu nướcđục một cái lỗ sau lưng hắn .
Đối với mặt mày nghiến răng trèo trẹo của Đồng Nạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lại vờ như không thấy. Giờ phút này trong đầu hắn toàn là hình ảnh hắn bắt được một cái đầu gấu thật to tại hội săn hoàng gia ,đây là giấc mộng từ nhỏ của hắn a.
Hằng năm, hắn đều mang lý tưởng này đến hội săn, chỉ có điều mãi vẫn chưa lần nào thực hiện được!
Có điều, lần này hắn vô cùng tự tin. Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong hưng phấn bước theo Huyền Lăng Thương ra khỏi doanh trướng.