Làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, lông mày lá liễu, làn môi chúm chím tao nhã, môi hồng mềm mại. Lại thêm một chiếc váy dài lụa mỏng màu phớt tím , càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của nữ nhân, đẹp đến phảng phất như Hoa tiên tử lạc xuống phàm trần.
Một mái tóc đen nhánh, vấn thành một búi tóc tinh xảo. Ở giữa búi tóc, có cắm một chiếc Kim Bộ Diêu hình hoa hải đường.
Cùng với bước đi nhẹ nhàng của nữ nhân, chiếc Kim Bộ Diêu kia rung rinh phải trái, càng tôn lên dáng vẻ tươi tắn quyến rũ động lòng người của nữ nhân!
Chỉ thấy nữ nhân, đang đứng ở bên cạnh Huyền Lăng Thương. Bởi vì cách quá xa, Đồng Nhạc Nhạc không nghe được cô gái kia đang nói cái gì đó. Nhưng mà, trên mặt nàng là nụ cười thẹn thùng pha lẫn xấu hổ , rơi ở trong mắt Đồng Nhạc Nhạc , là chướng mắt cỡ nào.
Chỉ là, điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc đau lòng chính là, nam nhân nàng yêu thương nhất , giờ phút này đang dịu dàng cười nhẹ đối với nàng kia . . .
Trong nháy mắt đế vương dịu dàng nhất không có ai bằng kia cúi đầu , phảng phất núi băng tan chảy, trăm hoa đua nở, đẹp mắt khiến cho người ta không rời mắt nổi!
Dung mạo nam nhân cực kỳ tuấn tú, hiện tại lại cúi đầu dịu dàng cười một tiếng kia, càng là càng cảm thấy mê người.
Gương mặt mê người, vóc dáng rắn rỏi, khí chất cao quí, mỗi một chỗ, đều đủ để làm điên đảo tất cả nữ nhân thiên hạ . . .
Chẳng bao lâu sau, nụ cười dịu dàng của nam nhân này vốn chỉ nở rộ vì nàng, hiện nay, lại hiện ra bởi vì nữ nhân khác. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái, phảng phất vạn kiếm xuyên tim. Đau quá đau quá, đau đến nàng đều không thể hô hấp.
Trong lòng cay đắng, trong mũi cay cay, một tầng mờ mịt, càng là nhanh chóng hiện lên nơi khóe mắt Đồng Nhạc Nhạc.
Vào giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc thật sự muốn xoay người rời đi, coi như không có thấy một màn như vậy.
Bởi vì như thế, nàng còn có thể lấy tiếp tục an ủi chính mình, Huyền Lăng Thương hắn vẫn còn yêu nàng. Chỉ là bởi vì phát sinh hiểu lầm nàng, cho nên mới không muốn nhìn thấy nàng.
Đợi qua một thời gian ngắn, Huyền Lăng Thương sẽ hiểu được, nàng là vô tội. Như vậy, hắn liền sẽ tìm đến nàng, lại khẩn cầu nàng tha thứ.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ tiếp tục chung một chỗ, cùng trải qua cuộc sống sung sướng hạnh phúc.
Chính là hiện tại. . .
Mộng tan tành . . .
Nàng chưa từng nhìn thấy, Huyền Lăng Thương trừ mình ra, lại cười dịu dàng như thế đối với nữ nhân khác.
Lấy hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương cho tới nay xử sự vớingười ngoài , đều là lạnh lùng vô tình. Cho dù là nữ nhân dẫu đẹp đến đâu , ở trước mặt hắn, hắn đều vẫn giữ tác phong chính trực.
Chính là hiện nay, hắn lại cười với nữ nhân khác , vẫn còn cười dịu dàng như vậy. . .
Mới ngắn ngủi mười ngày, cũng đã thành người và vật không còn.
Huyền Lăng Thương bên cạnh hắn, đã có nữ nhân khác đứng . . .
Hiện nay, nàng lại giải thích rõ cho cùng Huyền Lăng Thương , lại có ý nghĩa gì đây! ?
Nàng, có lẽ rời đi chăng! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm muốn chết, nam nhân đang mỉm cười đứng ở đối diện nữ nhân cách đó không xa , phảng phất như nhận thấy được cái gì. Huyết mâu mang theo nụ cười dịu dàng, không khỏi nhẹ nhàng vừa ngước lên, quay đầu nhìn về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc bên này.
Vào lúc ánh mắt của nam nhân rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt tuấn tú kia, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, huyết mâu nhẹ nhàng chợt sáng lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mịt mờ không rõ. . .
Phảng phất nhận thấy được sự khác thường của nam nhân ở bên cạnh , nữ nhân xinh đẹp đứng ở bên cạnh nam nhân , trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc. Sau đó, không khỏi nhìn theo đôi mắt nam nhân, hướng tới Đồng Nhạc Nhạc.
Đến khi ánh mắt nữ nhân rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là có hơi sửng sốt. Sau đó, đôi mắt long lanh với vẻ đẹp rạng ngời kia không khỏi xẹt qua một tia cảm giác lạnh buốt.
Nhưng mà cảm giác lạnh buốt trong mắt nữ nhân , chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể phát hiện ra . . .
Đối với ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú vào mình, Đồng Nhạc Nhạc căn bản chưa từng phát hiện ra.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của người cao to rắn rỏi kia.
Ánh mặt trời sáng lạn, êm dịu bao trùm trên người nam nhân.
Nam nhân mặc trên người một chiếc long bào màu vàng tươi , khiến cho hắn càng cảm thấy như rồng như phượng, sang trọng bức người.
Gương mặt tuấn tú kia, dẫu tuấn tú lại lạnh như băng.
Ánh mắt kia rơi trên người nàng, là hờ hững lạnh lùng như thế , .
Phảng phất, nàng chẳng qua là một người xa lạ thôi.
Đối diện với huyết mâu không hề có độ ấm của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm can mình, lại lần nữa hung hăng đau xót. Phảng phất bị một nhát đao khía vào, lại dường như hung hăng thọc ngoáy, tạo ra vết thương toác hoác. . .
Ở trong đầu, càng là không tự chủ được quanh quẩn tình cảnh trước đây Huyền Lăng Thương đối với chính mình vô cùng dịu dàng thắm thiết, sùng ái vạn phần, cực kì yêu quí.
Khi đó Huyền Lăng Thương, đối với nàng thị là coi như châu báu trân bảo, làm cho nàng cảm nhận được , cái gì là hạnh phúc, cái gì là cảm giác được sủng ái.
Chính là hiện nay, Huyền Lăng Thương lại hoàn toàn thu hồi sự sủng ái che chở đối với nàng, để cho nàng lâm vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục kia . . .
Cho tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đều là cô nhi, cho tới bây giờ cũng không từng cảm nhận được cái gì là hạnh phúc, cái gì là được người che chở.
Từ khi gặp được nam nhân trước mắt này, Đồng Nhạc Nhạc mới cảm nhận được cái gì là hạnh phúc.
Chính là hiện nay, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, nàng tình nguyện chưa bao giờ từng gặp nam nhân này, chưa từng có được nam nhân này tinh tế che chở yêu thương.
Ít nhất như vậy, lòng của nàng, liền sẽ không đau đớn giống như hiện tại vậy . . .
Trong lòng đau đớn vạn phần, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay, gắt gao ôm lấy ngực của mình.
Nàng giờ phút này, thật sự muốn xoay người rời đi.
Chỉ là, vào một khắc đôi mắt nam nhân rơi tại trên người nàng, thân thể Đồng Nhạc Nhạc, liền cũng nữa không phải do chính mình .
Coi như đau lòng cực kì, hai chân Đồng Nhạc Nhạc lại giống như tự có ý thức, chậm rãi từng bước từng bước đi tới nam nhân bên kia.
Phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ trước mặt nguy hiểm vạn phần, là chính mình vô phương thừa nhận, nàng lại vẫn không oán không hối hận. . .
Từng bước từng bước, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình đã đi trong thời gian thật dài, phảng phất như lâu một thế kỷ. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thời gian tính bằng vài phút đồng hồ thôi.
Trước mắt hoàn toàn mông lung, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng chớp chớp mắt một phen, để làm rơi giọt lệ nơi khóe mắt.
Ánh mắt tràn đầy ai oán bi thương kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, cái nhìn như muôn đời.
"Lăng Thương. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cổ họng nghẹn ngào. Cho dù là nhẹ nhàng hai chữ, đối với nàng bây giờ mà nói, nhưng lại là khó khăn đến mấy.
Bởi vì hai chữ này, trước kia đối với nàng mà nói, là ngọt ngào, hạnh phúc.
Hiện nay, ngay cả chữ đó, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, cũng là buồn đau, thống khổ.
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đau lòng vô cùng, nam nhân khi nghe được lời của nàng, lại chỉ là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi. Trong ánh mắt nhìn nàng, phảng phất lộ ra vài phần dường như không vui.
Bạc môi hé mở, lạnh giọng hỏi.
"Làm thế nào mà ngươi xuất hiện ở chỗ này! ? Xem ra, trẫm đều nuôi một đám phế vật !"
Nam nhân mở miệng nói, lập tức, bạc môi mở ra, liền lạnh lùng quát một tiếng đối với phía sau.
"Người đâu "
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực, lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc e sợ Huyền Lăng Thương sẽ cho người áp giải nàng trở về tiếp tục giam lỏng, liền lập tức xông lên trước, mở miệng nói.
"Lăng Thương, ngươi trước hãy nghe ta nói. Ta có chuyện phi thường quan trọng muốn nói cho ngươi, ngươi phát sinh hiểu lầm ta . Trước đây, ta cũng không phải thật lòng muốn ám sát ngươi, ta là bởi vì. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, thần sắc bối rối, liền muốn giải thích cái gì.
Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn không hề nói ra khỏi miệng, liền bị Huyền Lăng Thương lạnh giọng ngăn trở.
"Đủ rồi! Ngươi cho là, trẫm vẫn còn sẽ tin tưởng lời của ngươi sao! ? Ngươi là muốn giải thích, ngươi là bị quỷ ám vào người , hay là bị người khống chế! ? Tử Kiều, ngươi cho là, trẫm thật là ngu xuẩn như vậy sao! ? Trước đây, trẫm bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của ngươi che mắt, cho là, ngươi là thật tâm yêu trẫm. Lại không nghĩ tới, đó chỉ là quỉ kế mưu sát của ngươi. Tử Kiều, trẫm thật là không nghĩ tới, ngươi là kẻ quỷ kế đa đoan như thế . . ."
"Cái gì! ?"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói những lời như thế này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, phảng phất Ngũ Lôi giáng xuống đầu, cả người đều hoàn toàn kinh ngạc mà ngây ra.
Đôi mắt trợn tròn, trên mặt càng là một bộ trố mắt đứng nhìn, không dám tin.
Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng không từng nghĩ đến, Huyền Lăng Thương đã từng yêu thương nàng sâu sắc , hiện nay lại nói với nàng những lời như vậy.
"Mưu sát! ? Quỷ kế đa đoan! ?"
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, thì thào tự nói.
Mỗi khi nói ra một chữ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
Nước mắt kia, càng là phảng phất chuỗi Trân Châu bị đứt, tốc tốc rơi xuống.
"Lăng Thương, chẳng lẽ là, trong lòng ngươi, ta thật là kinh khủng như thế sao! ? Tại sao ngươi không tin ta! ? Ngươi đã từng nói, ngươi tin tưởng ta. Thì ra, đều là giả, tại sao, tại sao ngươi không tin ta! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng quát, tâm tình, rốt cuộc không nhịn được sụp đổ .
Trước mắt mình, chính là nam nhân nàng yêu thương nhất a.
Nàng có khả năng sống vì hắn, chết vì hắn, chính là hiện nay, hắn lại không tin tưởng chính mình như thế chăng.
Chẳng lẽ, tình cảm trước đây của bọn họ ,hắn đều quên rồi sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc đau lòng muốn chết, gương mặt, càng là khóc bão táp mưa sa.
Bởi vì chuyện của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc bị giam suốt mười ngày. Trong vòng mười ngày này, Đồng Nhạc Nhạc cả ngày cực kì lo lắng, sợ hãi Huyền Lăng Thương xảy ra chuyện. Càng thương tâm Huyền Lăng Thương không tin nàng, làm cho ăn không biết ngon, cho nên ngắn ngủi mười ngày, Đồng Nhạc Nhạc liền gầy gò một vòng lớn.
Nếu không phải vì ở trong bụng đứa bé, nàng chỉ sợ là không chống đỡ nổi nữa.
Hiện nay, khi nghe được nam nhân trước mắt nhắc tới một lần như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình sắp sửa nghẹt thở.
Nhìn thấy nữ nhân điềm đạm đáng yêu trước mặt khóc, nam nhân thấy vậy, trong huyết mâu tuyệt đẹp động lòng người, không khỏi xẹt qua một tia thương tiếc.
Chỉ là, sự thương tiếc kia, cũng là chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể bắt giữ đến.
Bạc môi mở ra, lại lần nữa lạnh giọng quát.
"Người đâu, áp giải nàng đi!"
Nam nhân lạnh giọng quát, lập tức, càng là hung hăng quơ quơ ống tay áo, vẫn xoay người, không hề nhìn lại gương mặt Đồng Nhạc Nhạc khóc như bão táp mưa sa.
Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân tuyệt tình như thế, Đồng Nhạc Nhạc lòng như đao cắt.