Chính là, đang yên lành,sao hắn lại cảm thấy căng thẳng đây! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương suy nghĩ mãi cũng không giải đáp được.
Cuối cùng, chỉ là im lặng nhìn chăm chú tiểu thái giám trước mắt, lập tức, bạc môi hé mở,nhàn nhạt nói."Trẫm có hơi đói bụng, ngươi mau chuẩn bị điểm tâm đi!"
Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Đang lúc Đổng Nhạc Nhạc, căng thẳng không thôi,nghe vậy,lập tức gật đầu không ngừng mở miệng nói."Vâng, nô tài lập tức đi ngay"
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là lao đi, hai chân như có bôi dầu nhanh chóng xoay ngừời
Dù sao, điều nàng muốn nhất bây giờ, chính là rời đi nơi này
Mới rồi, nàng tính toán sẽ lặng lẽ rời đi, lúc này lại nhân dịp Huyền Lăng Thương mở miệng, vừa lúc để cho nàng có cơ hội rời đi!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghỉ nên hoàn toàn không chú ý tới, một đôi huyết mâu nheo nheo sắc bén kia, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn thấy tiểu thái giám cơ hồ là bước đi như gió nhanh chóng rời khỏi đây, trên gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc:
"Tiểu Nhạc Tử này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?". . .
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa lưu lựơng dứới thân càng lúc càng mãnh liệt.
May là nàng trên người mặc quần dài cẩm bào màu đỏ sậm, không dễ dàng bị người phát hiện.
Chỉ là hiện tại, nàng đau bụng đến chết, nàng phải nhanh chóng trở về sắc thuốc uống mới được.
May mắn hồi đó nàng được Lâu VôTâm để lại dựơc giảm đau , hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hiện tại quan trọng nhất là nàng phải trở về, sắc thuốc uống vào, thay ra bộ quần áo dính đầy vết máu mới được!Nếu không, bị người phát hiện liền nguy to!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghỉ, ai biết, tại chỗ ngoặt, đột nhiên đi tới một tiểu thái giám.
Đồng Nhạc Nhạc mới rồi chỉ lo chuyện của mình, tâm tình bối rối, cũng không có chú ý việc khác
Cho nên, cứ như thế đâm sầm vào tiểu thái giám đi tới từ phía đối diện.
Cùng với 'Ôi' hai tiếng, Đồng Nhạc Nhạc và tiểu thái giám đều té lăn ra trên mặt đất .
Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình đặc biệt không may.
Vừa rồi đại di mụ đột nhiên giá lâm, làm nàng trở tay không kịp.
Bụng lúc này rất đau ! Chỉ là nàng gắt gao cố nhịn thôi.
Ai biết, ở chỗ này lại đâm sầm vào người khác.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái trán một hồi đau đớn kịch liệt
Bởi vì người đi tới bị đụng phải bắn ngược lại, còn Đồng Nhạc Nhạc lảo đảo hai bứớc liềnté lăn trên đất .
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên mông truyền đến một cơn đau nhức , cơn đau kia, cơ hồ lấy mạng nhỏ của Nàng
Cái trán đau, cái mông đau, bụng càng đau hơn, giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình dừơng như sắp chết.
Chính lúc bị đau , từ phía trước lại truyền đến tiếng kêu giật mình của tiểu thái giám kia
."A! Nhạc công công, nô tài không phải cố ý, thỉnh Nhạc công công thứ tội !"
Tiểu thái giám mở miệng, trong giọngnói đều lộ vẻ bối rối
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nhịn các loại đau đớn trên ngừời, đôi mắt xinh đẹp ngứơc lên, liền nhìn về phía trước.
Chỉ thấy, tiểu thái giám vừa đâm sầm vào nàng, đường nét dung mạo không phải tầm thường, tuổi còn khá nhỏ, vừa nhìn liền biết là tiểu thái giám mới vào cung không lâu.
Tiểu thái giám kia có vẻ bối rối,sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là khiếp sợ.
Giờ phút này, tiểu thái giám chính là quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng cầu xin nàng tha thứ.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng không làm khó dễ hắn .Đôi môi hé ra, lập tức mở miệng nói.
"Ta không sao, ngươi cũng không phải cố ý. Được rồi, ngươi cứ đi trước đi!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đứng lên từ trên mặt đất.
Vừa mới hung hăng va chạm như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng thêm đau đớn.
Hơn nữa lưu lựơng dứơi thân càng thêm mãnh liệt.
Hiện tại nàng hận trên vai mình không thể mọc một đôi cánh, để có thể bay trở về tiểu viện tử của nàng
Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc không có nhiều lời ,nhanh chóng đứng lên ,cũng không quản tiểu thái giám này , lập tức nhấc chân, đi thẳng về tiểu viện tử của mình.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không chú ý tới, sau khi nàng rời đi, một dáng ngừời cao to mặc bộ đồ màu vàng tươi, đột nhiên xuất hiện ở nơi nàng vừa mới ngã xuống. . .. .
Cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất một vết màu đỏ tươi , Huyền Lăng Thương mày kiếm nhẹ nhàng cau lại một cái. Lập tức, trong đôi mắt lạnh lẽo,ánh mắt nhìn về phiá tiểu thái giám bên cạnh,sắc bén như đao, cực kì giá lạnh.
"Chỗ huyết này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Ngươi làm tổn thương hắn ! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lạnh như băng và tức giận,giống như lưỡi đao sắc bén trên tay đâm thẳng tắp lên ngừơi tiểu thái giám .
Mới rồi bị một phen hoảng sợ, còn chưa hoàn hồn , giờ phút này, lại tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén như đao kia, tiểu thái giám sợ đến hai chân đều mềm nhũn, bùm một tiếng,liền quỳ rạp trên đất .
Trên gương mặt thanh tú kia, giờ phút này sọat một cái, mặt cắt không còn giọt máu.