Bởi vì hiện tại thân thể nam nhân rất nóng!
Tựa như cái hỏa lò, cơ hồ thiêu đốt cả người nàng ...
Cũng khiến cho đầu óc lần nữa bắt đầu mờ đục.
Bản thân muốn đẩy tay nam nhân ra nhưng lại không có ý thức ôm lấy cổ hắn.
Cảm thấy thân thể nam nhân mặc dù nóng bỏng thế nhưng lại cấp cho nàng cảm giác phi thường thoải mái.
Phảng phất một hồi gió mát dìu dịu thổi bay ngọn lửa nóng trên người ....
Giờ khắc này, nàng cái gì đều không nghĩ tới . . .
Đối với chủ động của nữ nhân, Huyền Lăng Thương thụ sủng nhược kinh.
Chỉ là hắn cũng biết, nữ nhân chủ động như thế cũng không phải mong muốn.
Giờ phút này hắn, không nên thừa nước đục thả câu như thế .
Không nên. . .
UHM...... môi nữ nhân.... chết tiệt, sao ngọt thế!!!
Huyền Lăng Thương càng lúc càng không tiết chế được...
Thầm nghĩ, hảo hảo nuốt thật tốt nữ nhân trước mắt này vào bụng.
Nghĩ rồi, Huyền Lăng Thương một tay chống lấy thân thể, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, tiến tới đặt một nụ hôn, cái hôn này càng lúc càng mạnh mẽ.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Huyền Lăng Thương phát hiện, chỉ với một cái hôn này cũng không thể thỏa mãn, hắn càng nghĩ càng muốn nhiều hơn nữa.
Nghĩ tới đây, nam nhân bạc môi hé mở, âm thanh trầm thấp khàn khàn từ từ tràn ra.
"Nữ nhân, trẫm muốn nàng!"
. . .
Ánh trăng đã lên từ lúc nào, bầu trời đầy sao lấp lánh, đem cả chân trời như được ai đó vén lên, huyền dịu.
Ánh trăng nhu hòa, bao phủ cả mặt đất.
Bên trong hoàng cung, dưới ánh trăng chiếu rọi, càng hiện ra vẻ mĩ lệ.
Trong điện Dưỡng Tâm .
Huyền Lăng Thương nghiêng thân thể, một tay chống bên cạnh mặt, một tay nhẹ nhàng thưởng thức mái tóc như thác lũ của nàng!!!
Ánh mắt hướng đến nữ nhân càng lúc càng chuyên chú, chính mình cũng không phát hiện ra.
Thiếu nữ thần bí, nhiều lần xuất hiện ở trong phòng ngủ, mỗi một lần xuất hiện đều là thân thể xích lõa, hơn nữa đến không bóng hình, đi không tung tích, khiến hắn không thể nào nắm bắt được!
Càng là âm thầm thề, nhất định phải bắt được thiếu nữ thần bí này, điều tra đến tột cùng!
Giờ phút này, thiếu nữ này..... không...... là nữ nhân.
Nàng hiện tại không chỉ để cho hắn nắm bắt được mà còn đang nằm trong ngực hắn!
Đối với điểm này, Huyền Lăng Thương cũng không dám tin!
Tuy là như thế, trong lòng Huyền Lăng Thương cũng là hoan hỉ.
Nghĩ mới vừa rồi hai người triền miên, nữ nhân kia điềm đạm đáng yêu, gây cho người ta thương tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như yêu, giống như tiên, thật sâu hấp dẫn được hắn.
Khiến cho hắn chẳng khác mãnh thú ăn quen bén mùi, hết lần này đến lần khác cưỡng chiếm nàng!
Lúc này nàng là mệt muốn chết đi rồi!?
Đương lúc muốn lui thân thể lại nhìn thấy nữ nhân đang ngủ trầm ổn, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi mềm nhũn.
Vốn đang thưởng thức mái tóc của nữ tử, bàn tay lại chuyển qua trán, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng, là rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của nữ nhân . . .
Nhìn thấy nữ nhân bởi vì chính mình mới vừa thô lỗ, mà cái miệng nhỏ nhắn có hơi sưng đỏ, Huyền Lăng Thương trong lòng không khỏi kinh sợ.
Lập tức liền chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng bao phủ làn môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia....mặc dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước lại làm cho lòng Huyền Lăng Thương một phen nhộn nhạo.
Chỉ cảm thấy nữ nhân này, thật sự chết tiệt mê người !
Da thịt non mềm như thủy, cái miệng nhỏ nhắn, ngọt cực kỳ, mỗi một dạng, đều thật sâu hấp dẫn hắn. . .
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một nữ nhân khiến cho hắn như thế mê muội.
Lần đầu tiên hồi tưởng một nữ nhân, nữ nhân ở bên cạnh hắn, nữ nhân của hắn.
Chỉ là, nữ nhân này, rốt cuộc là ai! ?
Thân phận của nàng là cái gì! ?
Tại sao nàng nhiều lần lẻn vào phòng ngủ chính mình, hơn nữa xích lõa thân thể! ?
Còn có lần này đây, nữ nhân này tại sao bị người hạ dược ! ?
Một đám vấn đề không ngừng nổi lên khiến Huyền Lăng Thương không khỏi nhíu nhẹ mày kiếm một lúc.
Nữ nhân trên người này, thật sự có quá nhiều bí mật.
Cũng là bởi vì những bí mật.... khiến cho nữ nhân này nhìn qua càng phát ra thần bí khiến cho hắn mê muội!
Hắn tin chắc, một ngày nào đó, hắn nhất định có thể biết tất cả bí mật trên người nữ nhân này!
Trong lòng kiên định, đột nhiên âm thanh vốn dĩ hoàn toàn yên tĩnh, lại vang lên một hồi bối rối ầm ỹ.
"Đi lấy nước nữa! Cung Thanh Phong xảy ra hỏa hoạn rồi! Mọi người mau tới a! Đi cứu người a!"
Cùng với một hồi ồn ào truyền đến, khiến cho chính mình đang lúc chuyên chú nhìn nữ nhân lập tức trong phút chốcliền nhảy khỏi long sàng, sau đó nhanh chóng mặc xong, rồi đi ra ngoài điện Dưỡng Tâm .
Đến khi Huyền Lăng Thương đi ra điện Dưỡng Tâm, huyết mâu quét nhanh một lượt.
Chỉ thấy cách đó không xa phía chân trời, ánh lửa nổi lên bốn phía, đó là hướng cung Thanh Phong.
Mà cung Thanh Phong, chính là nơi sứ giả Vân Quốc ở. . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương cau mày.
Lúc này, thủ lĩnh cấm vệ quân Hách Đức, thần sắc vội vã hướng tới hắn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, không tốt , cung Thanh Phong đột nhiên bốc hoả, ngọn lửa rất lớn!"
Nghe được Hách Đức bẩm báo, Huyền Lăng Thương bạc môi, trầm giọng hỏi.
"Sứ giả Vân Quốc như thế nào! ?"
Nam nhân mở miệng, trên mặt thần sắc vẫn bình tĩnh như trước.
Hách Đức thấy vậy, lập tức một mực cung kính mở miệng nói.
"Vô cùng may mắn chính là, sứ giả Vân Quốc phát hiện sớm nên, không hề bị thương."
Nghe được Hách Đức nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
"Hảo, trẫm đi trước nhìn một chút."
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền lập tức bước lên, đi về hướng cung Thanh Phong .
Dù nói như thế nào, sứ giả Vân Quốc là khách của hắn, hiện nay cung Thanh Phong đã xảy ra chuyện, hắn là vua của một nước, dù thế nào cũng phải qua đi xem một chút.
. . .
Thời gian cung Thanh Phong đại hỏa lan tràn, chính là lúc Đồng Nhạc Nhạc đang ngủ say sưa, chỉ cảm thấy bên tai dường như rất ồn ào.