Mục lục
Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit :Trục Nguyệt

Ngay lúc Độc Cô Ngạo Vũ cực kì tức giận, Cố Duy Nhất nghe được những lời này của hắn, cơn tức giận cũng muốn bùng ra.

Trên thế giới này, tại sao có thể có người không biết tốt xấu như thế! ?

Ngày hôm qua rõ ràng là nàng cứu hắn, hắn không có cảm ơn báo đáp còn chưa tính, hiện tại lại còn ở đây trách cứ nàng! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất tức giận trừng mắt, cắn răng nghiến lợi.

"Độc Cô Ngạo Vũ, sau này, mặc kệ ngươi xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không lại cứu ngươi. Nếu lại cứu ngươi, ta sẽ không mang họ Cố"

Cố Duy Nhất mở miệng, những lời này, cơ hồ là rít gào mà ra.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ càng cắn răng nghiến lợi nói rằng:

"Hừ, sau này chuyện của ta, ngươi tốt nhất không cần lo tới, dù ta sống hay chết, cũng không quản chuyện của ngươi!"

"Hảo, chúng ta sau này nước sông không đụng nước giếng!"

Sau khi nàng hét lớn một tiếng với Độc Cô Ngạo Vũ. Độc Cô Ngạo Vũ nghe thấy vậy, càng tức giận vung ống tay áo, lại giận dữ bỏ đi.

Nhìn bóng dáng Độc Cô Ngạo Vũ nổi giận đùng đùng rời đi, Cố Duy Nhất càng tức giận không nhẹ.

Trong lòng lại quyết định, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ không lại cứu cái tên Độc Cô Ngạo Vũ không biết tốt xấu này!

Tên tiểu tử thúi này, quả thực muốn chọc giận chết nàng!

. . .

Bởi vì mới sáng sớm đã bị Độc Cô Ngạo Vũ chửi rủa nên tâm trạng của Cố Duy Nhất cũng không được tốt lắm.

Vừa lúc sắc trời không còn sớm, mọi người bên ngoài cũng dậy thật sớm để chuẩn bị. Cố Duy Nhất cũng không lại tiếp tục ngủ, mà chuẩn bị thật tốt dụng cụ quen thuộc, sau đó đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, lập tức, đổi lại kỵ trang của nàng.

Đợi hết thảy đều sửa soạn xong xuôi, Cố Duy Nhất lại ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương đồng.

Gần đây, Cố Duy Nhất đều ở chỗ này rèn luyện thân thể, cưỡi ngựa bắn cung và kiếm thuật cũng học không tệ.

Đó là lí do mà gần đây thân thể cũng rõ ràng cao lên không ít.

Nhìn mình trong gương, một bộ trang phục kị sĩ màu tím mặc trên người, làm nổi bật thân hình mảnh dẻ của nàng.

Mái tóc đen nhánh nàng cũng buộc lên cao, tết thành đuôi ngựa.

Nó tôn lên làn da ngăm đen, càng làm cho tư thế của nàng thêm mấy phần oai hùng hiên ngang.

Tuy rằng da nàng hơi ngăm đen nhưng đôi mắt đen to lúng liếng lại đặc biệt mỹ lệ chói mắt.

Phảng phất giống như một đôi ngọc mã não xinh đẹp.

Thiết nghĩ, cả người nàng thì xuất chúng nhất, cũng chỉ có một đôi mắt to xinh đẹp.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất vừa vuốt gương mặt ngăm đen, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

Có lẽ, nàng đời này không bao giờ còn có thể có một ngày trắng lại được nữa.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi có chút ảo não.

Chỉ là, nàng đã nỗ lực thời gian dài như vậy, đều không trắng lên được. Vì vậy, nàng có lẽ nên thuận theo tự nhiên chăng! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi hoàn toàn lấy lại tinh thần, sau đó đơn giản ăn xong điểm tâm, liền rời khỏi doanh trướng.

Giờ phút này, đúng là vào lúc sáng sớm.

Phía đông mặt trời đang mọc lên cao, ánh rạng đông vàng rực rỡ kia phá tan màn đêm hắc ám. Từ phương đông phóng ra những ánh vàng vạn trượng, khiến cho mặt đất vốn đen sì như là được nhuộm một tầng màu sắc rực rỡ!

Ánh mặt trời ấm dào dạt kia, chiếu thẳng xuống khắp cả trên mặt đất , chiếu vào trên người, quả là ấm áp.

Hôm nay, thật sự là một ngày nắng lên tươi đẹp, một ngày sáng sủa với bầu trời cao vạn dặm. Vào ngày đẹp trời như vậy, đúng là lúc thích hợp nhất để đi săn thú.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, tiếng chiêng trống kích động lòng người đã vang lên từ sân điện cách đó không xa .

Đây là hồi trống tập hợp , sau khi nghe thấy hồi trống tập hợp này, Cố Duy Nhất lập tức xoay người, liền đi tới chỗ sân điện bên kia.

Vào lúc Cố Duy Nhất đi tới sân điện, mọi người đã tập hợp ở chỗ này.

Chỉ thấy, lần này đây số người tham gia hội săn mùa thu cũng không ít. Hơn nữa, ngoại trừ mình nàng ra, trang phục thuần một sắc toàn bộ đều là nam!

Hơn nữa, có thể tham gia lần hội săn mùa thu này đây, chỉ có đại thần trong triều, cùng với cậu ấm đại thần linh tinh các loại.

Nghe nói, Thương Lang Quốc tôn trọng võ nghệ, cho nên hội săn mùa thu mỗi một năm, đúng là dịp để mọi người thi thố tài năng.

Chỉ cần là trong dịp hội săn mùa thu lần này đây , nếu người nàó có biểu hiện xuất sắc, đều sẽ được hoàng thượng trọng thưởng, phong tước quan lớn gì đó.

Giờ phút này, lại thấy những người tham gia hội săn mùa thu lần này đều có vẻ mặt hưng phấn kích động, Cố Duy Nhất cũng cảm giác được tâm tình tốt lên không ít.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh liền phút chốc vang lên

"Hoàng thượng giá lâm "

Cùng với một giọng nói kia vang lên, một bóng dáng màu vàng tươi, liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy hôm nay Độc Cô Ngạo Phong, mặc trên người một bộ trang phục kị sĩ màu vàng tươi.

Chỉ thấy bộ trang phục kị sĩ màu vàng tươi kia, có dùng chỉ vàng sợi bạc thêu cảnh một con Kim Long với khí thế thật đáng nể.

Nhìn con Kim Long kia thêu trông rất sống động, phảng phất như muốn bay vút lên trời.

Bộ trang phục kị sĩ thích hợp , càng là tôn lên vóc dáng bề ngoài rắn rỏi, cao to của nam nhân.

Nam nhân được tất cả mọi người ở đây vây quanh liền sải bước đến gần. Sau đó lại tung người một cái, liền nhảy lên lưng con ngựa cao to đã sớm đứng chờ ở một bên.

Động tác gọn ghẽ tự nhiên kia, làm cả người tản ra khí phách vương giả từ lúc sinh ra , càng làm cho không người nào có thể bỏ qua!

Nhìn thấy nam nhân kia tập hợp vào mình vẻ tuấn tú, khí phách uy nghiêm lẫn sang trọng, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập dồn dập.

Tiếng tim đập 'Bang bang bang' , nhảy nhanh như vậy, phảng phất như muốn vọt ra từ trong lồng ngực mình.

Trong lòng vô cùng than vãn.

Trên thế gian làm thế nào lại có nam nhân tuấn tú khí phách tôn quý như thế đây! ?

Cho dù là mỗi ngày đều gặp mặt, thế nhưng, mỗi một lần thấy nam nhân này, luôn khiến Cố Duy Nhất kinh ngạc thở dài vô cùng.

Nam nhân tuấn tú như vậy , quả thực là nhìn đi nhìn lại không thấy chán đây!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất rung động , chỉ thấy nam nhân đang cưỡi trên con tuấn mã cao ngất, liền lưu loát nói ra một phen những lời phấn chấn lòng người.

Cùng với những lời nam nhân đã nói như vậy, mọi người bốn phía càng là trở nên bắt đầu cảm thấy kích động.

Lại cùng với nam nhân ra lệnh một tiếng, hội săn mùa thu của hoàng gia, quả đúng là bắt đầu rồi!

Vào lúc tới đây, Cố Duy Nhất liền nghe không ít người ta nói, bên trong khu vực săn bắn của hoàng gia , có nhiều vô số kể độc xà mãnh thú. Nào là Đại Hắc Hùng (gấu đen) ăn thịt người, cọp vằn dũng mãnh , báo săn lớn, mãng xà.v..v.... . .

Đến khi nghe thấy tên của mấy con này, Cúc Vận lúc ấy còn bị dọa muốn chết.

Chỉ là Cố Duy Nhất lại cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại càng nghe càng kích động.

Dù sao, lúc ở thời hiện đại, nàng mặc dù cũng từng đến vườn bách thú, xem những con cọp gấu chó con báo độc xà linh tinh các loại này rồi.

Chỉ là những dã thú này, đã bị người thuần phục quá nửa phần dã thú, nên cũng không có dã tính cần thiết, làm cho người ta nhìn thấy tẻ nhạt vô vị.

Giờ phút này, đi tới triều đại này, đúng là được tham gia hội săn mùa thu của hoàng gia, khiến tâm tình Cố Duy Nhất vô cùng kích động.

Đặc biệt, sau khi gần đây Cố Duy Nhất học xong thuật cưỡi ngựa bắn cung.

Phải biết rằng, Cố Duy Nhất một mực đều là nhiệt tình tập võ. Mặc dù chỉ là luyện tập ngắn ngủi hơn một tháng, thế nhưng bởi vì Cố Duy Nhất khắc khổ, cho nên về phương diện cưỡi ngựa bắn cung quả là có tiến bộ thần tốc. Mà ngay cả Lý Đạt chỉ bảo nàng cưỡi ngựa bắn cung đều cực kì tán thưởng không thôi.

Giờ phút này, Cố Duy Nhất liền cưỡi trên con lương câu ( loài ngựa từ Tây Lương)mà nàng yêu tha thiết , một tay xiết chặt kéo dây cương, một tay cầm sẵn trường tiên. Sau đó vung trường tiên lên, cùng với mọi người, chạy tới chỗ sâu trong rừng cây.

Khu vực săn bắn hoàng gia này, chiếm đất lớn như thế.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, đúng là tứ phía có núi vây quanh, cây cổ thụ trăm năm chọc trời càng là nhiều không kể xiết.

Bởi vì biết nàng là lần đầu tiên tới đến loại địa phương này, để yên tâm an nguy của nàng, Độc Cô Ngạo Phong mới rồi liền thật sớm phái người đi theo phía sau Cố Duy Nhất, để bảo vệ tốt an nguy của nàng.

Cho nên giờ phút này, Cố Duy Nhất càng là có thể tùy theo ý mình bôn ba ở trong rừng cây.

Chỉ thấy, ở trong rừng cây động vật cũng thật nhiều.

Cái gì thỏ hoang gà núi lợn lòi linh tinh các loại, càng là bất kì lúc nào có thể thấy được.

Mấy người thị vệ đi theo phía sau Cố Duy Nhất, phụ trách bảo vệ an nguy của nàng , sau khi nhìn thấy những động vật này , càng là lập tức nhắc nhở Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất thấy vậy, tức thì liền kéo cung tên, đi bắn những động vật này .

Tuy không phải bách phát bách trúng, thế nhưng vẫn có chút thu hoạch.

Nhìn thấy con gà núi vừa mới bắn được, Cố Duy Nhất càng là vui vẻ đến mặt mày hớn hở.

Dù sao, thế này vẫn còn là nàng lần đầu tiên tham gia loại săn thú sống. Coi như chỉ là săn được gà núi, nàng đều cảm thấy rất mỹ mãn .

Đám thị vệ hầu hạ một bên, càng là không quên a dua nịnh nọt thét to vỗ tay, khiến cảm giác tự hào của Cố Duy Nhất càng là phình ra cao cao.

Tuy nhiên, liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất hoan hỉ quá chừng , một đạo âm thanh tràn đầy khinh thường , lại vang lên từ phía sau nàng.

"Hừ! Chẳng qua là săn được một con gà núi nho nhỏ , liền đã sung sướng thành dáng vẻ này, thật sự là làm người ta cười chết đây!"

Nghe thấy âm thanh tràn đầy lộ rõ khinh thường như thế, cho dù Cố Duy Nhất không quay đầu lại nhìn thì cũng biết người nào tới đây.

Dù sao, có thể nói năng với nàng những lời như thế , ở trên đời này, trừ Độc Cô Ngạo Vũ ra, liền không còn ai khác !

Nghe vậy, Cố Duy Nhất càng là không khỏi quay đầu, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy, không biết từ khi nào, Độc Cô Ngạo Vũ liền đã đi tới phía sau nàng.

Chỉ thấy hôm nay Độc Cô Ngạo Vũ mặc trên người, chính là một bộ trang phục kị sĩ trắng xanh đan xen.

Cổ áo và ống tay áo, dùng chỉ bạc thêu dày đặc bề ngoài. Có ánh mặt trời chiếu rọi xuống, càng là tản ra một loại ánh sáng chói mắt, phảng phất như một dòng nước bạc chảy, càng tôn lên được dáng người cao dong dỏng rắn rỏi của hắn.

Đầu đội mũ ngọc, quả nhiên là mặt mũi xinh đẹp, tuấn tú phi phàm.

Không thể không nói, Độc Cô Ngạo Vũ có dung mạo đích xác tuấn tú.

Chỉ tiếc, giờ phút này trên mặt hắn lộ rõ vẻ bướng bỉnh gây gổ. Lại thêm cái nhìn của hắn với người khác hàm chứa một loại coi thường khinh miệt, thật sự là làm cho người ta xem ra thật sự khó chịu!

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, cũng không đi để ý tới Độc Cô Ngạo Vũ.

Dù sao, càng là tiếp xúc với loại người này, chỉ biết sẽ khiến mình tức tối mất hết tâm trạng thôi.

Cho nên hiện nay, Cố Duy Nhất lựa chọn không nhìn hắn!

Chỉ coi hắn là không khí, không tồn tại là được rồi!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ như vậy, sau đó, nàng liền giao con gà núi vừa mới săn đượco cho thị vệ phía sau. Thế rồi, đôi môi đỏ mọng hé ra, nàng mở miệng nói.

"Đi! Chúng ta đi địa phương khác săn thú đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK