Mặc dù, Huyền Lăng Thương khiến cho lòng của nàng hoàn toàn bị tổn thương, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng, sau này, chỉ cần không chú ý đến Huyền Lăng Thương là được rồi.
Chỉ là, mới vừa rồi, biết được Đỗ Uyển Nhu chính là Tử Ngữ, trong lòng biết được Huyền Lăng Thương sẽ gặp được nguy hiểm, hiện tại cũng không thể lừa gạt chính mình.
Nàng vẫn còn yêu Huyền Lăng Thương , cho nên, cho dù như thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy Huyền Lăng Thương bị nguy hiểm, mà không đến thông báo!
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, người đã tự động đi tới đại điện.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã tiến vào bên trong điện Trùng Dương, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức đi vào. Không ngờ, lại bị thị vệ gác cửa chặn lại.
"Ngươi là ai!? Hoàng thượng thành hôn, người hầu như ngươi, không được vào bên trong!"
Đột nhiên thị vệ ngăn cản, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại.
Trong lòng biết, ngày hôm nay quan trọng như vậy, ngoại trừ cung nhân ra, có thể đi vào, đều là đại thần trong triều cùng người thân của bọn họ.
Giờ phút này, bản thân nàng đang mặc trang phục dược đồng, hiển nhiên sẽ bị những thị vệ này ngăn cản.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa ảo não, vừa lo lắng. Trong lúc đó, ở trong não kêu loạn, dường như bị keo trát kín nên cũng không nghĩ ra được điều gì.
Hé mở làn môi hồng, chẳng qua là khẩn trương hốt hoảng nói.
"Hai vị Thị Vệ đại ca, bây giờ ta có chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải đi vào!"
"Cái gì là chuyện quan trọng!? Không có thẻ bài, không được đi vào!"
Nghe được lời nói của hai người thị vệ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lúc này mới đưa một tay lên vỗ vỗ đầu, tràn đầy ảo não.
Mới vừa rồi chỉ một mực lo lắng, đều quên, kỳ thật, nàng có lệnh bài Lâu Vô Tâm cho nàng đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tìm tòi bên hông.
"A!? Lệnh bài của ta đâu!?"
Cúi đầu tìm tòi một phen, vốn là lệnh bài vẫn đang ở bên hông mình, lại không thấy, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái.
Nhớ lại, mới vừa rồi chính mình chạy điên cuồng, chắc chắn lệnh bài đã không thấy vào lúc đó.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm buồn phiền lo lắng vô cùng.
Giờ phút này, nàng không có lệnh bài trong cung, căn bản sẽ không vào được điện Trùng Dương.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng biết thị vệ nơi này làm việc không mang tình cảm riêng. Không mang thẻ bài, nàng nói như thế nào, thì cũng không được phép vào trong.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Một lúc sau, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc chợt lóe, có rồi!
Nàng còn nhớ phía sau điện Trùng Dương, có một cái lỗ chó!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, đi tới cửa sau.
Bởi vì một lòng chuyên tâm muốn đi vào cung Trùng Dương, Đồng Nhạc Nhạc chạy rất nhanh.
Chỉ là, không biết có đúng hay không vì vậy bị động thai.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, bụng bắt đầu nổi lên đau đớn.
Cảm giác được bụng không khỏe, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được đưa tay ra ôm bụng mơ hồ đau, cau đôi mày lại, thì thào nói.
"Con à, cầu xin con ngoan ngoãn, bây giờ mẫu thân liền đi hỏi tội phụ hoàng con đây! Ngoan a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc thì thào nói, chỉ cảm thấy, cảnh vật bốn phía, không ngừng lui ra sau, không lâu sau, cuối cùng cùng đến nơi .
Trước kia, nàng là một con chồn nhỏ, đã sớm thuộc lòng hoàng cung, cho nên trong lòng biết nơi này có một cái lỗ chó.
Vì lỗ chó tương đối nhỏ, hơn nữa phía dưới còn có bụi cỏ rậm rạp che chắn, cho nên những người khác không hề biết.
Bây giờ, nàng lại không có thẻ bài, nên chỉ cần từ nơi này đi vào điện Trùng Dương.
Sau khi tới đây, đầu tiên mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc liếc nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có người khác, liền lập tức tiến vào trong bụi cỏ, đến gần lỗ chó, từ từ chui vào.
Cái lỗ chó này rất nhỏ, nếu như là Đồng Nhạc Nhạc trước đây, chui qua là một chuyện tương đối dễ dàng, chỉ là hiện nay, nàng đang mang thai, chui vào bên trong, có hơi khó.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, cũng không còn nghĩ nhiều như vậy, sau khi dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc chui qua được.
Chẳng qua trên đầu với trên người, dính đầy bụi đất với cỏ vụn.
Nhưng bây giờ, Đồng Nhạc Nhạc nào còn quản được nhiều như vậy.
Nghĩ đến Tử Ngữ dịch dung thành Đỗ Uyển Nhu, khẳng định là muốn làm chuyện bất lợi với Huyền Lăng Thương.
Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương lại không biết chuyện này, đối với Tử Ngữ càng là yêu thương có thừa, nếu như Tử Ngữ lợi dụng điều đó gây hại đối với Huyền Lăng Thương, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cất bước, chạy về phía đại điện.
Giờ phút này, trong cung điện Trùng Dương, chiêng trống vang trời, đủ loại quan lại đồng thời quỳ rạp xuống đất, thần sắc cung kính.
Trên đại điện, bóng dáng cao to khôi ngô của Huyền Lăng Thương im lặng tùy ý đứng ở nơi này, đón nhận đủ loại triều bái của quan lại.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ, vẫn luôn sáng lạn như vậy.
Ánh vàng rực rỡ kia, đang chiếu thẳng xuống, bao phủ cả đại địa.
Trong cung diện, rường cột chạm trổ, cung điện nguy nga, trên nóc là ngói lưu ly, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tản ra một loại ánh sáng lóng lánh vô cùng rạng rỡ.
Nam nhân mặc cẩm bào đỏ thẫm trên người, Hồng Bào tươi đẹp kia, cùng với dáng người như thế, càng cảm thấy khôi ngô cao lớn, rắn rỏi hơn.
Đầu đội mũ ngọc, khuôn mặt đẹp càng phát ra cương nghị, tuấn tú!
Hàng mi sắc như đao, cái mũi rắn rỏi, miệng hình trái tim, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ đến không thể so sánh được!
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là đôi mắt dưới ánh mặt trời, càng cảm thấy được huyết mâu thâm thúy xinh đẹp cỡ nào.
Dường như khi gắn kết tất cả tập trung lại một chỗ, thì càng lóng lánh, chói mắt!
Giống như viên Hồng Bảo Thạch xinh đẹp nhất, lóng lánh rực rỡ! Độc nhất vô nhị! Chỉ cần liếc mắt, liền khiến cho người ta trọn đời khó quên!
Khi Đồng Nhạc Nhạc đi tới điện Trùng Dương, đã thấy một màn như vậy!
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, một thân Hồng Bào dáng vẻ vui mừng, lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi thắt lại một cái.
Giờ phút này nam nhân, một thân Hồng Bào mặc trên người, xinh đẹp tuyệt trần, cực kì xuất chúng, toàn thân phát ra khí phách vương giả, càng khiến cho không người nào có thể bỏ qua!
Tuy nhiên, thấy nam nhân mặc phục trang Hồng Bào đẹp đẽ kia, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng!
Chẳng qua, nàng đã từng tưởng tượng rằng, Huyền Lăng Thương mặc hỉ bào đỏ thẫm tới đón lấy nàng, chính là hiện nay, hắn mặc trên người, cùng với chính mình ảo tưởng là giống nhau.
Nhưng mà, hắn muốn thành hôn, cũng với nữ nhân khác. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi co rút.
Ánh mắt liếc một vòng, không khỏi nhìn đến nữ nhân đang được các cung nữ dè dặt nâng đỡ đi về phía Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy nữ nhân mặc bộ đồ cưới của tân nương, xinh đẹp không gì sánh được!
Trong mắt người khác, bọn họ chính là trai xinh gái đẹp ông trời tác hợp nên.
Nhưng mà, trong lòng nàng lại biết lai lịch của nữ nhân này, trái tim Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi hung hăng nhắc tới.
Trong lòng biết Tử Ngữ sẽ gây bất lợi với Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc liền không suy nghĩ, đi nhanh về phía Huyền Lăng Thương.
"Lăng Thương. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh to lớn, lập tức nàng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cùng lúc Đồng Nhạc Nhạc kêu lên, Huyền Lăng Thương vốn đang chính giữa đại điện kia, khuôn mặt tuấn tú liền nhìn về Đồng Nhạc Nhạc.
Khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh về phía mình, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, một lúc sau, dường như là nghĩ đến cái gì, huyết mâu nhướn lên một cái.
"Nhạc nhi!?"
Ngay lúc Huyền Lăng Thương đặt toàn bộ sự chú ý lên người Đồng Nhạc Nhạc, cũng không hề chú ý tới, nữ nhân đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên từ ống tay áo rút ra một Chủy Thủ sắc bén, sau đó liền thẳng tắp đâm xuống ngực Huyền Lăng Thương.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ một mực chú ý đến Huyền Lăng Thương, cho nên, khi thấy trong tay nữ nhân xuất hiện một cái Chủy Thủ đâm tới người Huyền Lăng Thương, liền cảm thấy trái tim, đập nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Đại não nhanh chóng bị đình chỉ, đôi mắt mở to, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lúc này không hề nghĩ ngợi, liền giật mình la lên thành tiếng
"Lăng Thương, cẩn thận!"
Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng la lên thất thanh, nhìn thấy một màn đầy mạo hiểm, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Bởi vì nữ nhân hành động nhanh như vậy, làm cho không người nào có thể ngăn cản, mắt thấy, Chủy Thủ sắc bén trên tay nữ nhân, sẽ đâm vào người Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy, cả thế giới lúc này, dường như bị dừng lại!
Tim, cũng ngừng đập.
Chỉ có đôi mắt trợn trừng lên, nhìn chằm chằm mọi sự việc đang xảy ra. . .
Tuy nhiên, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, nam nhân vốn là đang nhìn nàng, thân hình đột nhiên chợt tránh khỏi, lúc Chuỷ Thủ sắp đâm vào người, liền dễ dàng né tránh một đao trí mạng!
Nhìn thấy nam nhân đã bình yên vô sự, trái tim Đồng Nhạc Nhạc, hoàn toàn buông lỏng.
Đối với sự thở phào nhẹ nhõm của Đồng Nhạc Nhạc, nữ nhân trợn mắt lên một cái, mặt mày trở nên hoảng hốt!
Vốn tưởng rằng, một đao kia của mình, chắc chắn sẽ chấm dứt số mệnh của nam nhân kia, cũng không ngờ được, nam nhân này phản ứng nhanh như vậy!
Mặc dù một đao vồ hụt, nữ nhân vẫn cố gắng không ngừng như trước, giơ lên Chủy Thủ trong tay, tiếp tục tấn công. . .
Đối với biến cố bên trong đại điện, văn võ bá quan trong điện vốn quỳ rạp dưới đất vội vàng trợn tròn mắt.
Dù sao, người này vốn là hoàng đế Linh Nhạc Quốc của bọn họ lập làm hoàng hậu sẽ có cuộc sống sung sướng. Hiện nay lại thay đổi, Hoàng Hậu tương lai, bỗng nhiên ám sát hoàng thượng.
Ngay lập tức, bốn phía hoàn toàn ồn ào.
Bọn thị vệ thấy vậy, vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, phóng về phía Tử Ngữ ở bên kia.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, bốn phía cung Trùng Dương, đột nhiên xuất hiện rất nhiều Hắc y nhân cầm vũ khí.
Chỉ thấy những hắc y nhân này, gặp người liền giết, thủ đoạn hung tàn!
Ngay lập tức, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí lạnh lùng va chạm vào nhau, liên tiếp không ngừng, rất hỗn loạn!
Nhìn thấy những biến cố lần lượt xảy ra này, Đồng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt.
Chỉ thấy những hắc y nhân này, cũng không biết là từ đâu tới đây, lập tức liền xông ra, hơn nữa thủ đoạn hung tàn, giống như quỷ Tu La từ Địa Ngục tới.
Ngay lập tức, vốn là cung điện nguy nga lộng lẫy, liền bị máu nhuộm thành sông. . .