Trong lòng Thượng ngự y suy ngẫm, sau khi xử lý xong vết thương của Đồng Nhạc Nhạc , lão liền đứng lên dặn dò vài câu với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên . Rồi lập tức, lão liền mang theo Học Đồ rời đi.
Đến sau khi Thượng ngự y rời đi, Đồng Nhạc Nhạc cũng đói bụng.
Vì vậy, nàng liền ngẩng đầu, mở miệng nói với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên .
"Tiểu Lô Tử, ta đói bụng, tìm cái ăn cho ta đi chứ!"
Đối với những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Tiểu Lô Tử đương nhiên không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi toàn thân băng bó trước mắt này đang không ngừng mở miệng, nói 'Chi chi chi' cái gì đó với hắn.
Hình như muốn bày tỏ cái gì, chỉ là, hắn lại nghe không rõ.
Nhướng mày, Tiểu Lô Tử vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa mở miệng nghi hoặc hỏi.
"Tiểu điêu nhi, ngươi đang nói cái gì nha! ? Ta nghe không rõ."
"Ặc . . ."
Nghe được những lời này của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc mới chợt nhớ ra , hiện tại chính mình đã không phải là người. Tiểu Lô Tử này tự nhiên không hiểu được nàng đang nói cái gì.
Trong lòng nàng thấy bất đắc dĩ , làm người đã khó khăn, làm tiểu điêu càng khó!
Vừa kêu lên một hồi, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là dùng một tay vuốt bụng của mình, một tay làm động tác ăn cái gì đó .
"Lô Tử ngốc , ta đã đói bụng, ta muốn ăn cái gì đó!"
"Chi chi chi. . ."
Nghe thấy những lời tiểu điêu nhi trước mắt đã nói, lại nhìn thấy tiểu điêu nhi không ngừng vươn móng vuốt để vuốt bụng của mình, lại một tay không ngừng đưa vào trong miệng mình, động tác vô cùng kỳ quái.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, lông mày càng nhăn tít .
"Tiểu điêu nhi, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy! ? Chẳng lẽ, ngươi đau bụng! ? A, vậy phải làm thế nào! ? Ngự y, bây giờ ta phải đi tìm ngự y cho ngươi đã!"
"Phốc. . ."
Nghe được Tiểu Lô Tử thốt ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc không nói nổi lời nào mà ngã vào bên trong cái giỏ trúc .
Trời ạ! Ông mau giáng xuống một đạo sấm sét, bắt lấy cái...tên ngu dốt này đi! ! !
Là năng lực diễn đạt của nàng không đúng, hay người này quá ngu ngốc! ?
Nàng đã làm rõ ràng như vậy, vậy mà tên Lô Tử ngốc này lại vẫn còn không nhìn ra sao! ?
Xem ra, phải là người thông minh giống như Huyền Lăng Thương kia. Lần này đây, là nàng nhờ vả nhầm người. . .
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não bất đắc dĩ suy nghĩ trong lòng, chỉ thấy hai tên tiểu cung nữ đang bê một khay đi đến.
Cùng ùa đến với hai tiểu cung nữ này, một mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi cũng nhanh chóng nhẹ nhàng ập lại đây. . .
Đến khi ngửi thấy được mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi này , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
Nàng há miệng thật to, chỉ còn thiếu nước không chảy nước miếng ra thôi!
Trời ạ! Rốt cục có đồ ăn!
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang mặt mày kích động hưng phấn, Tiểu Lô Tử vừa nhìn thấy hai tiểu cung nữ bưng thức ăn đi vào, khuôn mặt thanh tú kia đầu tiên là sửng sốt, lập tức hắn mở miệng hỏi .
"Hai vị tỷ tỷ, Hoàng thượng không phải vào triều sao! ?"
Tại sao bọn họ còn phải đem thức ăn vào đây! ?
Vào lúc trong lòng Tiểu Lô Tử đang nghi hoặc không thôi ,hai tiểu cung nữ kia thấy vậy, thì lập tức mở miệng giải thích.
"Tiểu Lô Tử, những thức ăn này là cho tiểu điêu nhi ăn! Hoàng thượng hạ lệnh ngươi chăm sóc tiểu điêu nhi. Như vậy nhiệm vụ cho tiểu điêu nhi này ăn cơm liền giao cho ngươi."
Nghe được những lời tiểu cung nữ đã nói, Tiểu Lô Tử mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"A a, thì ra là thế. . ."
Tiểu Lô Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đến sau khi thấy thức ăn bày ra ở trên bàn, đôi mắt hắn đều trợn ngược .
"Trời ạ! Tiểu điêu nhi này được đãi ngộ cũng thật quá tốt chứ! ?"