Trên gương mặt tuấn tú, lộ vẻ kinh ngạc.
Trợn tròn mắt , tràn đầy vẻ không dám tin.
Đối với vẻ mặt không dám tin của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng cong môi cười một tiếng, lại thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong người đầy bụi đất , không khỏi mở miệng cười nói.
"Đi xuống rửa mặt thật tốt đi!"
Huyền Lăng Thương vừa nói dứt lời liền lập tức xoay người rời khỏi.
Một bên Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, tự nhiên đi theo.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Huyền Lăng Phong lại phục hồi tinh thần , như là nghĩ đến cái gì, gọi Đồng Nhạc Nhạc một tiếng.
"Tiểu Nhạc Tử!"
"Có nô tài."
Nghe Huyền Lăng Phong gọi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dừng bước chân lại, xoay người trả lời.
Lại thấy Huyền Lăng Phong chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, quay sang nhìn Huyền Lăng Thương đi ở đằng trước, nhàn nhạt liếc nhìn mắt nàng , lại không có dừng bước, nhanh chân rời khỏi, cũng là ngầm đồng ý nàng ở lại.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới trước mặt Huyền Lăng Phong, im lặng nhìn thiếu niên mặt và cổ đầy bụi đất và mồ hôi.
Nhìn đến Huyền Lăng Phong ở trước mặt, Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra, bất tri bất giác, Huyền Lăng Phong lại cao lớn hơn.
Hắn hiện tại, dáng người tối thiểu một thước tám, nàng đứng ở trước mặt hắn, chỉ cùng lắm ngang ngực hắn.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở trước mặt Huyền Lăng Phong , còn phải ngẩng đầu, mới có thể nhìn vào đôi mắt Huyền Lăng Phong.
"Thập Tam Gia, ngài còn có việc!?"
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc hỏi, Huyền Lăng Phong từ từ phục hồi tinh thần lại, nhớ lại mới vừa rồi Huyền Lăng Thương tán thưởng hắn, Huyền Lăng Phong hưng phấn và vô cùng kích động.
"Ha hả, vừa rồi hoàng huynh khen ta đấy! Ta thật là cao hứng!"
Huyền Lăng Phong mở miệng vừa nói, trên mặt lộ vẻ kích động và hưng phấn, dáng vẻ kia, phảng phất giống một tiểu hài tử.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phì cười không thôi.
Lại thấy trên mặt trên đầu Huyền Lăng Phong toàn là đất, sau một khắc, như nghĩ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc móc ra một cái khăn tay từ ống tay áo , sau đó đưa cho Huyền Lăng Phong.
"Đây, Thập Tam Gia, lau mồ hôi trên mặt đi!"
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc đưa tới khăn tay trắng tinh, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó, lập tức đưa tay tiếp nhận.
"Tốt lắm, Thập Tam Gia, nếu như không có chuyện gì khác, nô tài liền lui xuống trước."
Nghĩ đến Huyền Lăng Thương đã đi xa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, lại thấy tiểu thái giám trước mặt mỉm cười nhìn một chút hắn, mới lại xoay người rời khỏi.
Thấy vậy, lòng Huyền Lăng Phong, chỉ cảm thấy ấm áp.
Lập tức cúi đầu nhìn khăn trong tay.
Chỉ thấy khăn tay, sạch sẽ trắng tinh , dưới góc trái còn thêu một đóa hoa lài, thanh nhã như thế .
Điều khiến Huyền Lăng Phong kinh ngạc chính là khăn tay này vẫn còn mang theo một mùi hương hoa lài nhàn nhạt. . .
Cúi đầu ngửi mùi hoa lài nhàn nhạt trên chiếc khăn, trong mắt Huyền Lăng Phong không khỏi xẹt qua một phần say mê. . .
. . .
Hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc luôn cảm giác được bụng vô cùng không thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác đau nhức.
Thật ra từ tối qua nàng bắt đầu cảm thấy đau rồi, vì thế tối qua nàng tỉnh dậy rất nhiều lần, làm cho hôm nay khi tỉnh lại, thời gian đã không còn sớm.
Nhìn thấy bên ngoài mặt trời ̣đã mọc, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình. Sau đó, như thể một con cá chép bật khỏi mặt nước, lập tức liền từ trên giường nhảy dựng lên.
Mấy ngày nay, Đường Yên Nhi nói là thân thể không khỏe, cho nên liền không có tâm tình xuất cung.
Cho nên mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc đã lại lần nữa quay về hầu hạ Huyền Lăng Thương.
Chỉ là hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc luôn cảm giác được thân thể không khỏe, hình như toàn thân đều nặng nề.
Qua loa rửa mặt một phen, Đồng Nhạc Nhạc liền mặc xong trang phục, đứng lên đi đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ Huyền Lăng Thương.
khi Đồng Nhạc Nhạc đi tới điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đã thức dậy, giờ phút này, Tiểu Lô Tử đang theo một tiểu thái giám khác hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức, liền vội vội vàng vàng đi tới, đầu tiên là cúi đầu xuống, hành lễ đối với Huyền Lăng Thương, mới đứng lên, tiếp quản công tác của Tiểu Lô Tử .
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc tới muộn, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng.
Cho đến khi Huyền Lăng Thương mặc xong triều phục, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Một bên Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, như thế nào ngươi tối nay trễ như vậy mới đến!? May là Hoàng thượng không có trách tội."
Nghe lời này của Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là le lưỡi, mặt mày ảo não.
"Hôm nay cả người không biết như thế nào, thân thể luôn không thoải mái, tối hôm qua còn không ngừng tỉnh lại, ai, cũng không biết ra sao phải chăng là cảm lạnh."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Lô Tử lập tức lo lắng hỏi.
" Tiểu Nhạc Tử ngươi nhanh chóng đi tìm ngự y xem bệnh đi!!? Gần nhất khí trời chuyển lạnh, cẩn thận bị trúng gió rét."
Trong lòng biết Tiểu Lô Tử lo lắng cho chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm kích. Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc là sẽ không đi tìm ngự y, nếu như tìm ngự y nhìn một cái, thân phận của nàng không phải bị vạch trần sao!?
Rồi hãy nói, một chút khó chịu trên người , Đồng Nhạc Nhạc có thể gắng qua được . Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một phen, khẳng định không có việc gì, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ như thế .