Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng chạy qua.
“ Thập Tam Gia, chân của ngài đang bị thương không thể lại bị tổn thương ! Ngài muốn đi dâu! ? “
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong sửng sốt, sau đó mở miệng nói.
“ Bổn vương muốn đi rửa tay.”
“ A, để ta giúp ngài đi rửa tay ! ? “
Thấy Huyền Lăng Phong đi lại khó khăn, lại lúc nãy thấy Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa chết đuối, Đồng Nhạc Nhạc thật sự sợ hãi. Nếu để Huyền Lăng Phong tự mình đi đến bờ sông, hắn không cẩn thận ngã xuống sông thì nàng phải làm sao đây!?
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, một bên dè dặt đỡ Huyền Lăng Phong đi đến phía bờ sông.
Hia người cùng rửa mặt với rửa tay, rửa ráy xong, Đồng Nhạc Nhạc lại đỡ Huyền Lăng Phong quay trở về.
Dù sao bây giờ là ban ngày, nhưng trong rừng sâu có rất nhiều độc xà mãnh thú, mà Huyền Lăng Phong lại đang bị thương, nàng lại không biết võ công, nếu như thật sự gặp phải độc xà hay mãnh thú thì biết phải làm sao đây!?
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc dự định, trước tiên phải để cho Huyền Lăng Phong dưỡng thương thật tốt, sau đó, nếu như đám người của Huyền Lăng Phong không tìm thấy bọn họ, thì bọn họ đành phải tự tìm cách rời khỏi nơi này.
Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong tính toán của bản thân, thấy Huyền Lăng Phong đi tới cửa hang động rồi dừng lại, không đi tiếp nữa.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, trên mặt đầy sửng sốt, khó hiểu, mở miệng hỏi.
“ Thập Tam Gia, ngài làm sao vậy! ? “
“ Ặc… Bổn vương muốn… muốn…”
Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghi hoặc, Huyền Lăng Phong chép chép miệng, hắn thật sự không thốt ra được những lời mà hắn muốn nói.
Thấy Huyền Lăng Phong ấp úng, hình như có cái gì đó rất khó có thể nói nên lời.
Hơn nữa, gương mặt tuấn tú kia, càng ngày càng đỏ ửng lên.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc.
“ Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc là bị làm sao vậy! ? Ngài cứ nói ra đi nha ! “
Thấy Huyền Lăng Phong bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tò mò, cùng lo lắng.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, sau một phen do dự, cuối cùng, cắn chặt hàm răng, sau đó mở miệng nói.
“ Bốn vương muốn đi nhà xí! “
“ Ặc…”
Nghe được những lời mà Huyền Lăng Phong khó khăn lắm mới thốt lên được, Đồng Nhạc Nhạc thật sự rất là sửng sốt.
Nàng thật không thể nào ngờ được, chuyện mà Huyền Lăng Phong muốn nói, lại là chuyện này.
Hắn nói, hắn muốn đi nhà xí, không phải là muốn…
Đại tiện! ?
Nghĩ tới đấy, lần này đổi phiên, đến lượt Đồng Nhạc Nhạc đỏ mặt.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vì lời nói của mình, mà trên mặt lúc thì ngây ra, sau lại đỏ rực, Huyền Lăng Phong có một cảm giác xấu hổ không thể tả được.
Kỳ thật thì, Huyền Lăng Phong được hạ nhân hầu hạ đã trở thành thói quen, bản thân ngay cả việc tắm rửa hay thay quần áo mỗi ngày đều được hầu hạ không phải động tay động chân.
Lần trước lúc chính mình bị thương, đi nhà xí bất tiện, không phải đã có Tiểu Kính Tử hầu hạ sao ! ?
Chỉ là không hiểu tại sao, hắn nói những lời đó với Tiểu Kính Tử thì không cảm thấy xấu hổ, thấy như vậy là điều bình thường.
Nhưng đối với việc mở miệng ra nói muốn đi nhà xí với tên tiểu thái giám này, hắn lại khó lòng mà mở miệng nói được.
Chính mình vừa nói xong, Huyền Lăng Phong thật sự lại cảm thấy xấu hổ muốn tìm chết, muốn có người ngoài hang núi đi vào giúp mình giải quyết.
Trong lòng xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng, Huyền Lăng Phong từ từ khôi phục lại trạng thái, thoát khỏi cái cảm giác xấu hổ kia, len lén đưa mắt liếc sang chỗ Đồng Nhạc Nhạc, rồi lại mở miệng nói tiếp.
“ Không sao cả đâu, Bổn vương chỉ là bị thương một cái chân mà thôi, có thể tự mình đi nhà xí, ngươi chỉ cần giúp Bổn vương… mang giấy bản tới là tốt rồi.”
“ A? ! Thập Tam Gia, ở đây là vùng hoang dã, lấy đâu ra giấy bản ! “
Nghe thấy yêu cầu của Huyền Lăng Phong. Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mở miệng la lên.
Nghe thấy thế, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
“ Vậy bây giờ phải làm sao đây ? Bổn vương thật sự rất gấp rồi ! “
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói ngay.
“ Thập Tam Gia, như vầy đi, ta mang ngài đi nhà xí trước, sau đó ta sẽ… ngài tự nghĩ biện pháp đi ! “
Thấy Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy, Huyền Lăng Phong nhanh chóng gật đầu đồng ý, hắn thật sự khắp không chịu được nữa rồi.
Lát sau, Đồng Nhạc Nhạc tìm được một chộ thích hợp để giải quyết đại sự ( thật ra chỗ đó cách sơn động khá xa ), để Huyền Lăng Phong đi nhà xí ở chỗ này, Đồng Nhạc Nhạc xoay người đi về phía trước.
Nàng nhớ ra tối ngày hôm qua khi ra ngoài nhặt củi khô, thấy có bụi Diệp Tử rất lớn gần nơi này, bây giờ không có giấy bản để dung, thì hái những cái lá… lá Diệp Tử chùi là tốt nhất rồi.
Nghĩ thế Đồng Nhạc Nhạc bước đi lên phía trước. tìm một hồi thật lâu, rốt cuộc cuộc cũng tìm được thứ mình muốn là lá Diệp Tử.
Thấy mấy cái lá Diệp Tử này lớn gần bằng một bàn tay, mặt trên lá xanh biếc, mặt dưới có màu tím, cũng không rõ đây là loại cỏ lá gì.
Bất quá mặt lá rất mềm mượt, không có mấy thứ lông gì đó, dung để chùi đít chắc là sẽ không làm xước cái mông !
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghỉ vừa dùng tay hái những lá Diệp Tử, không lâu sau đó, một đống Diệp Tử đã được hái xong.
Diệp Tử này rất tốt có thể dùng thay cho giấy bản, để dành sau này chính mình đi nhà xí có thể sẽ dùng đến, đương nhiên phải hái nhiều hơn một chút.
Đồng Nhạc Nhạc thấy mình đã hái đủ số lá cần dùng, ôm theo một đống Diệp Tử theo hướng Huyền Lăng Phong đang giải quyết đi tới.
Gần tới nơi Huyền Lăng Phong đi nhà xí, Đồng Nhạc Nhạc nói lớn vọng vào.
“ Thập Tam Gia, ta có tìm được một ít Diệp Tử cho ngài đây, ngài trong đó có ổn không ! ? “
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói xong, phía bụi cỏ truyền đến giọng của Huyền Lăng Phong.
“ Cái gì! ? Diệp Tử! ? Diệp Tử làm sao có thể dùng để lau được! ? “
Nghe được lời chê bai của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, tức giận mở miệng đáp lời.
“ Thập Tam Gia, bây giờ mọi thứ đều không có, có Diệp Tử để dùng là đã rất tốt rồi, hay là người không muốn lau ! ? “
Huyền Lăng Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, phía kia truyền đến giọng nói của hắn.
“ Vậy, được rồi.”
Huyền Lăng Phong mở miệng nói, nhưng trong lời nói có chứa một chút không tình nguyện, nhưng có lẽ đã có vài phần thoả hiệp trong đó.
“ Ngươi cầm nó mang lại đây đi ! Bổn vương ở bụi cỏ phía sau.”
Được hắn cho phép, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mang Diệp Tử đang cầm trên tay đi tới bụi cỏ bên kia.
Sắp đến gần, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngừng thở, sợ bị ngạt khí độc.
“ Đây, Thập Tam Gia.”
Trong bụi cỏ xuất hiện một bàn tay lớn.
Đồng Nhạc Nhạc để lá Diệp Tử trên tay để lên bàn tay to lớn kia, sau đó bàn tay to lớn kia nhanh chóng lấy đồ rồi rụt lại ngay.