Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên, làm cho Cố Duy Nhất đang trong giấc mộng chợt bừng tỉnh .
Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy gian phòng lúc sáng lúc tối.
Trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, mắt nhung nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia mà nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài mây đen dày đặc, những đám mây đen ngòm kia, càng là sà xuống thật thấp áp chế ở giữa không trung. Nương theo từng đợt sấm chớp sáng lòa, trông rất là khủng bố.
Từng đợt cuồng phong gào thét thổi qua, như điềm báo trước một cơn sấm chớp mưa bão sắp xảy ra .
Mỗi khi có sấm chớp mưa bão đến, Cố Duy Nhất thường vẫn ngủ cực kì thoải mái.
Dù sao, giờ phút này chính là đang ngày mùa hè nóng bức, thời tiết rất oi bức. Một cơn sấm chớp mưa bão này đến, đã loại bỏ cái nắng nóng.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất liền từ từ nhắm đôi mắt lại, tính toán tiếp tục tìm Chu công ước hẹn đấu cờ.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến 'Cạch' một tiếng, âm thanh cánh cửa chạm trổ bị người dùng sức đẩy ra từ bên ngoài.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất càng là sợ đến trong lòng giật mình. Lập tức, cả người nhanh chóng vụt đứng lên . Nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn về hướng tới nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bóng dáng đen sì, đúng là nhanh như chớp giật đang phóng tới chỗ chính mình.
Ở trong tẩm thất không có đốt đèn, chỉ có tia chớp ngoài cửa sổ chợt lóe rồi tối sầm lại. Cố Duy Nhất không thấy rõ lắm dáng vẻ của người mới đến, chỉ nhìn ra một đạo bóng đen đang nhanh chóng lao tới chỗ chính mình.
Thấy vậy, ở trong đầu Cố Duy Nhất trước tiên nghĩ đến, chính là
Có thích khách!
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất kinh hãi. Lập tức, nàng hé mở làn môi hồng, liền muốn giật mình la lên thành tiếng. Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, cái miệng nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất , liền bị một bàn tay ấm áp nóng bỏng bịt kín.
Tay người mới đến, là nóng bỏng như vậy, phảng phất như một cái hỏa lò, cơ hồ làm tổn thương được môi của Cố Duy Nhất.
Cảm giác được điều này, trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc. Sau một khắc, còn không chờ suy nghĩ nhiều cái gì, bên tai, liền truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn lại vô cùng quen thuộc của nam nhân.
"Duy Nhất, là trẫm. . ."
"Ách!"
Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, đôi mắt Cố Duy Nhất mở to!
Độc Cô Ngạo Phong, lại là hắn! ?
Chính là, nửa đêm canh ba thế này, Độc Cô Ngạo Phong vì sao lại xuất hiện ở trong tẩm thất của nàng! ?
Hơn nữa, Độc Cô Ngạo Phong lúc này, hình như rất kỳ quái! Trên người cũng vô cùng nóng bỏng, chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Phong đang phát sốt! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất lo lắng, lập tức đưa tay gỡ xuống bàn tay nam nhân đang bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Phong, làm sao tay người lại nóng như vậy! ? Nha, trán của người cũng nóng như vậy! Phải chăng là người ngã bệnh ! ? Ta lập tức truyền ngự y cho người!"
Cố Duy Nhất mở miệng, trong lòng lo lắng vô cùng. Hơn nữa sau khi nói xong những lời này, nàng liền tính toán đi gọi người.
Tuy nhiên, còn không chờ Cố Duy Nhất đứng lên, đột nhiên nàng thấy trước mắt tối sầm lại. Sau đó, một thân thể cao to, liền bắt đầu lập tức đè ép.
"Ách. . . Phong! ? Người làm sao vậy! ?"
Bị nam nhân vững vàng đè ở phía dưới thân, khiến trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt. Đôi mắt nhìn nam nhân, càng là tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc sâu sắc.
Ở trong tẩm thất không có đốt đèn, chỉ có tia chớp bên ngoài , không ngừng xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia mà chiếu thẳng vào. Chúng soi trong tẩm thất lúc sáng lúc tối, cũng khiến gương mặt nam nhân ẩn hiện lúc sáng lúc tối.
Tuy là như thế, Cố Duy Nhất vẫn kịp dựa vào tia chớp trắng lóa kia mà nhìn rõ ràng dáng vẻ giờ phút này của nam nhân.
Chỉ thấy gương mặt tuấn tú kia của nam nhân , giờ phút này quả là nhuộm một màu ửng đỏ khác thường. Lại thêm đôi mắt của nam nhân nhìn nàng, nóng rực như vậy, thâm thúy, phảng phất là đang phải kiềm chế cái gì, lại phảng phất là dường như đang chuẩn bị làm gì đó.
Dáng vẻ nam nhân như vậy, Cố Duy Nhất có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất, không khỏi trào dâng một nỗi bối rối và căng thẳng.
Bởi vì hiện tại nam nhân, khiến cho nàng có cảm giác hình như hắn là một con mãnh thú bị nhốt ngàn năm, đói bụng lắm . Mà lúc này, nàng chính là mồi săn bị con mãnh thú này giữ chặt!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lòng dạ rối bời, lập tức, nàng liền tính toán giãy dụa đẩy nam nhân ra.
Tuy nhiên, khi mà hai tay Cố Duy Nhất vừa mới chạm vào lồng ngực rộng rãi kia của nam nhân, liền bị cái nóng trong ngực nam nhân làm cho kinh ngạc.
Trời ạ!
Ngực của nam nhân này thật nóng a!
Phảng phất như một cái hỏa lò. Hơn nữa hơi thở nam nhân phun trên mặt nàng, cũng là nóng rực như vậy, còn có vẻ nguy hiểm nữa . . .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất luống cuống.
"Phong. . ."
Đôi môi Cố Duy Nhất vừa mới hơi mở ra, còn không chờ nàng nói thêm cái gì, chỉ thấy môi của nam nhân, liền đã bao trùm kín mít xuống.
Môi của nam nhân, như ngọn lửa nóng điên cuồng, cái lưỡi dài xộc thẳng vào, công thành đoạt đất. . .
Đối với nụ hôn xảy ra bất ngờ của nam nhân, khiến Cố Duy Nhất trở tay không kịp, vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù, Cố Duy Nhất là nhận thấy được sự khác thường tối nay của nam nhân , khẳng định là hắn đã gặp phải chuyện gì nên mới biến thành điệu bộ này hiện nay.
Giờ phút này, nàng là nên đẩy hắn ra.
Tuy nhiên, nụ hôn của nam nhân, bá đạo, nóng bỏng như vậy , khiến hai tay Cố Duy Nhất vốn muốn đẩy ra, cuối cùng càng là dần dần tự có ý thức mà ôm lấy cổ nam nhân, khiến nụ hôn của nam nhân càng nồng nhiệt hơn.
Đêm đã khuya , cơn mưa to bên ngoài suốt một đêm rốt cuộc đã nổi lên .
Mưa to gió dữ, gào thét thổi qua, cả thiên địa, đều lâm vào trong màn đen vô tận.
Tuy nhiên, ở trong tẩm thất, lại là lửa nóng vô cùng, kiều diễm vô hạn. . .
. . .
Đến lúc những ánh mặt trời sáng sớm đầu tiên từ từ xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia chiếu vào trong phòng, Cố Duy Nhất vẫn chưa tỉnh ngủ.
Chỉ cảm thấy, thân thể của mình, phảng phất như bị một chiếc xe tải lớn hung hăng chèn qua vài lần, đầu khớp xương đều đau nhức vô cùng.
Đôi mắt sau khi run nhè nhẹ một phen, Cố Duy Nhất mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt, đầu tiên là ánh mặt trời chói mắt kia.
Khiến Cố Duy Nhất vẫn còn có hơi không khỏe, lập tức đưa tay chụm ở trên trán, che chắn ánh mặt trời chói mắt kia.
Đến khi Cố Duy Nhất từ từ thích ứng được, trước người, đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn quen thuộc
"Tỉnh rồi à! ?"
Nghe thấy âm thanh thình lình vang lên, khiến gương mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Ánh mặt trời êm dịu, soi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng chiếu vào trên người nam nhân.
Chỉ thấy nam nhân mặc trên người một chiếc cẩm bào màu xanh nhạt, lưng thắt Yêu Đái nạm vàng có gắn một khối Dương Chi Ngọc. Đầu bịt mũ ngọc, nó tôn cho gương mặt tuấn tú kia, càng làm cho đường nét nổi bật, tuấn tú vô song!
Nam nhân giờ phút này ,một tay đang cầm bút lông, ở nơi này vẽ cái gì đó. Thỉnh thoảng, đôi mắt sâu thẳm động lòng kia, lại nhìn sang hướng tới nàng. Ở trong ánh mắt, nét dịu dàng toả khắp mọi nơi.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là rung lên một cái, lập tức sửng sốt. Nhưng mà sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đồng mâu lập tức trợn lên một cái.
Độc Cô Ngạo Phong làm thế nào lại xuất hiện ở trong tẩm thất của nàng! ?
Còn nữa hiện tại, nàng. . .
Nghĩ tới đây, dường như Cố Duy Nhất ý thức được cái gì , lập tức cúi đầu vừa nhìn.
Nàng thấy trên người mình chỉ là cái chăn mỏng manh, lộ ra bả vai mịn màng kia . . .
Thấy vậy, tim Cố Duy Nhất không khỏi nhanh chóng gia tốc nhịp đập. Sau đó, nàng lại từ từ vươn hai tay, nhấc chiếc chăn đơn lên nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, bên trong cũng không mặc cái gì!
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như bị trúng sét giữa trời quang , kinh ngạc ngây ra ngay lập tức.
Chuyện đã xảy ra tối hôm qua , càng là giống như bộ phim chiếu lại, lần luotj hiện lên ở trong đầu nàng.
Hồi tưởng tối hôm qua, nàng đang ngủ ngon mà, Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên lọt vào trong tẩm thất của nàng , sau đó lại. . .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một luồng khí khô nóng từ đáy lòng , bốc thẳng lên tới tận đỉnh đầu. Ngay sau đó, hai gò má càng là hầm hập nóng bỏng, cho dù không đi soi gương, Cố Duy Nhất cũng biết, chính mình hiện tại khẳng định đỏ mặt.
Đối với Cố Duy Nhất đỏ mặt tim đập thình thịch, Độc Cô Ngạo Phong đang ở bên kia lẳng lặng vẽ tranh, cũng là đầy hứng thú nhìn thiếu nữ đang nằm ở nơi này, thần sắc trên mặt biến hóa vạn phần.
Độc Cô Ngạo Phong cũng không biết, nét mặt một người lại có thể làm ra nhiều như vậy dáng vẻ phong phú trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia của thiếu nữ, lại thêm đôi mắt vô cùng ngượng ngùng kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cong lên một cái, phì cười không thôi.
Lập tức, hắn liền nhấc chân sải bước, đi tới chỗ Cố Duy Nhất.
Nhìn thấy nam nhân sải bước đi tới chỗ mình, Cố Duy Nhất sợ đến liền ngồi nhỏm ngồi dậy.
Chỉ là, Cố Duy Nhất lại quên ,dưới chiếc chăn đơn , thì nàng cũng không mặc cái gì!
Ngay lập tức, khiến cho Độc Cô Ngạo Phong vốn đang sải bước dự tinh đang đi tới chỗ nàng , đôi mắt chợt tối tăm lại.
Nhìn thấy nam nhân đột nhiên ngầm hạ ánh mắt, trong mắt phảng phất toát ra hai ngọn lửa, khiến trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là giật nảy lên một cái. Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Đến lúc thấy chiếc chăn đơn kia bị trượt đến bên hông , hơn nữa chính mình đang để nửa người trên xích lõa, thì Cố Duy Nhất sợ đến không nhịn được giật mình la lên thành tiếng. Sau đó, nàng liền cuống quít đưa tay, kéo lên chiếc chăn đơn bị trượt xuống kia, lại gắt gao bọc kín mít thân thể xích lõa của chính mình.
Đôi mắt nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong, càng là ngượng ngùng thẹn thùng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng cảm thấy đỏ rực.
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày như rặng mây đỏ, còn trên mặt là vẻ ngượng ngùng thẹn thùng, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi rung lên một cái, đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên , phì cười không thôi.
"Ha hả, trẫm cũng không có thấy cái gì của ngươi ?"
Nam nhân mở miệng, trên mặt đều là nét trêu chọc.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất ngượng ngùng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là nhuộm thêm vài phần vẻ ảo não.
"Phong, ngươi, ngươi. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, chỉ là, trong khoảnh khắc, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Cũng không biết, dáng vẻ ngượng ngùng thẹn thùng kia của chính mình , rơi vào trong mắt nam nhân, là dễ thương biết chừng nào.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng căng thẳng, yết hầu giật giật một cái, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là tối sầm lại.
"Duy Nhất. . ."
Nam nhân mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái.
Bởi vì tối hôm qua nam nhân chính là dã dùng giọng nói khàn khàn như vậy để gọi nàng, sau đó, nàng liền bị làm khổ cả đêm cũng không có ngủ. . .
Hiện nay, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức vô cùng, lại không chịu nổi một trận giằng co nữa của nam nhân.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Cố Duy Nhất nhìn phía Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo vẻ hết sức cầu khẩn.
"Phong, ta mệt mỏi quá. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, ở trong giọng nói, đều là không che dấu nổi tủi thân và cầu khẩn.
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất nhìn chính mình đáng thương như vậy , khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cong lên một cái.
Trong lòng biết tối hôm qua, hắn là đã gây sợ hãi cho thiếu nữ này .
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không thể làm gì khác hơn là cố gắng kiềm chế chộn rộn trong lòng, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Hảo, trẫm sẽ không làm ẩu đối với ngươi, ngươi yên tâm."
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trái tim Cố Duy Nhất vốn đang thít lại thật chặt, mới rốt cuộc thả lỏng.
Lại thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm , khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, nụ cười trên khóe miệng, có sủng ái, lại bất đắc dĩ.
Ai kêu thiếu nữ này ngọt ngào như thế, mới có thể khiến hắn quen ăn bén mùi.
Chính là, còn nhiều thời gian, hắn cũng không đành lòng gây sợ hãi cho thiếu nữ này .
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi đi tới bên cạnh Cố Duy Nhất , từ từ ngồi xuống, lại nhẹ nhàng ôm vào trong lòng thân thể thiếu nữ dường như đã bọc thành kén.
Hắn hé mở đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Duy Nhất, ngươi biết, trẫm hiện tại hài lòng đến đâu sao! ?"
Nam nhân mở miệng, nhẹ nhàng thở dài, chỉ là, trên mặt, cũng là không che dấu chút nào vẻ cảm thấy mỹ mãn.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cũng rung lên một cái.
Nàng từ từ tựa vào trong lồng ngực rộng rãi kia của nam nhân, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ tràn trề sức lực của nam nhân . Rồi lại chun mũi hít hít, cảm nhận mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa dễ ngửi thuộc về trên người nam nhân, để cho nàng an tâm trở lại.
Lẳng lặng tựa vào trong lòng nam nhân, được nam nhân dịu dàng ôm, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả người đều đắm chìm trong vòng xoáy hạnh phúc.
Trên mặt, đều là không che dấu nổi nụ cười hạnh phúc.
"Ha hả, Phong, hiện tại ta cũng thật vui vẻ. . ."
Mặc dù, Cố Duy Nhất cho tới nay, đều muốn được làm nữ nhân của Độc Cô Ngạo Phong. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến, điều này lại tới nhanh như vậy.
Hiện nay, nàng là nữ nhân của hắn. Cảm giác như thế, thật sự phi thường tuyệt đẹp.
Hạnh phúc tới quá nhanh, cũng có chút để cho nàng không kịp chuẩn bị trước.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang ôm nàng thật chặt , đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, mở miệng hỏi.
"Phong, ngươi nói đi, hiện tại phải chăng là ta đang nằm mơ a! ?"
"Ngốc ạ, ngươi đang nói câu ngốc nghếch gì đây! ?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, gương mặt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng dí dí vào cái mũi xinh đẹp kia của Cố Duy Nhất, rồi sủng ái cười một tiếng.
Nghe được lời này của nam nhân, lại thêm cử chỉ dịu dàng cưng chiềucủa hắn, vẻ mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là liền xấu hổ. Sau đó , đôi môi đỏ mọng hé ra, nàng mở miệng nói.
"Phong, ta cũng không sợ ngươi cười ta. Từ ba năm trước đây, ta liền muốn trở thành nữ nhân của ngươi. Chính là, lúc ấy ta còn nhỏ, hiện nay, ta rốt cuộc danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của ngươi. Hạnh phúc như vậy , lại tới cực kì đột nhiên a, khiến ta cũng không dám tưởng tượng. Tất cả điều này, rốt cuộc là sự thật, hay là ta đang nằm mơ . Phong, ngươi nói cho ta biết, điều này rốt cuộc là có thật không! ?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy nàng lo được lo mất, hình như phi thường hoảng hốt sợ hãi mất đi bóng dáng của hắn, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhói lên một cái.
Bởi vì, hắn hiện tại mới biết được, thì ra thiếu nữ này, là quan tâm đến hắn như vậy.
"Đồ ngốc ạ. Ngươi nói, ba năm trước đây ngươi đã nghĩ trở thành nữ nhân của trẫm! ? Chính là ba năm trước đây, ngươi mới suy nghĩ nhiều a! ?"
Hồi tưởng ba năm trước đây, khi mà thiếu nữ trước mắt này, vẫn còn là một cô bé nhỏ, Độc Cô Ngạo Phong suy nghĩ một chút, đều cảm giác thật buồn cười.
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thấy nụ cười trêu chọc trên mặt hắn , Cố Duy Nhất trong lòng biết ý nghĩ của Độc Cô Ngạo Phong , trên mặt ngượng ngùng. Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo vài phần vẻ ảo não.
"Phong, ngươi đừng cười ta, ta nói là sự thật. Hơn nữa, yêu là yêu, chẳng phân biệt được tuổi!"
"Hảo hảo hảo, ngươi yêu trẫm, trẫm đã biết!"
Nhìn thấy Cố Duy Nhất chu ra đôi môi đỏ mọng một cái, ánh mắt trừng lên nhìn chính mình đầy vẻ thẹn thùng pha lẫn xấu hổ, khiến Độc Cô Ngạo Phong không khỏi ha hả cười một tiếng.
Nhìn thấy nụ cười trêu chọc của nam nhân , Cố Duy Nhất cảm giác chính mình hình như bị thiệt. Nàng lập tức tung người, hai tay thò ra từ bên trong chăn đơn, sau đó gắt gao ôm lấy cổ nam nhân, mở miệng làm ra vẻ nũng nịu hỏi.
"Phong, hiện tại ngươi đã biết tâm tư của ta, vậy còn của ngươi thì sao! ? Ngươi có thích ta hay không! ?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy trên mặt nàng vừa tra hỏi vừa ngượng ngùng nũng nịu, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.
"Đồ ngốc ạ, lời này còn cần hỏi sao! ?"
"Đương nhiên muốn hỏi!"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất lập tức khẳng định nói.
"Không chỉ muốn hỏi, ta còn muốn ngươi viết ra cơ. Bằng không, sau này ngươi thay lòng đổi dạ , chống chế thì làm sao bây giờ! ?"
Chứng kiến vẻ mặt Cố Duy Nhất đầy hiếu kì, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy buồn cười khác thường. Lập tức, hắn càng là không nhịn được mà ngửa cổ bắt đầu cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Ngươi thiếu nữ này, thật sự là tính khí trẻ con! Trẫm chính là Thánh thượng, vua không nói chơi!"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thấy dáng vẻ hắn cười ha ha, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi liền buồn bực. Nàng cũng hiểu được, chính mình hiện tại cũng quá tính khí trẻ con.
Chỉ là, nàng liền dự đoán được sự chấp thuận của Độc Cô Ngạo Phong đối với chính mình.
"Ta mặc kệ, mặc kệ! Ta chỉ sợ ngươi chống chế. Ngươi chính là Hoàng thượng, bên trong hoàng cung mỹ nữ nhiều như vậy. Nếu như ngày nào đó ngươi thích nữ nhân khác lời nói, ta nên làm cái gì bây giờ! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, trề môi ảo não nói.
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con trề môi dễ thương của Cố Duy Nhất , Độc Cô Ngạo Phong không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng véo véo gương mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng.
"Ngươi làm sao lại không tin trẫm như vậy đây! ? Chẳng lẽ, ở trong lòng của ngươi, trẫm thật sự là người hoa tâm như vậy sao! ? Ngươi ở bên cạnh trẫm vài năm, có từng nhìn thấy trẫm từng động tâm đối chỗ nào một nữ nhân không! ?"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất vùi đầu suy nghĩ một chút, không khỏi nhếch miệng ha hả cười khúc khích một tiếng.
"Ha hả, hình như cũng là vậy a!"
Từ lúc biết Độc Cô Ngạo Phong đến hiện tại, mặc dù bọn họ đã xa cách ba năm. Thế nhưng, đức hạnh của Độc Cô Ngạo Phong, thì nàng vẫn biết đến.
Độc Cô Ngạo Phong không giống nam nhân khác, tam thê tứ thiếp.
Mặc dù là vua của một nước, bên người lại ngay cả một thị thiếp cũng không có.
Nếu không phải tối hôm qua Độc Cô Ngạo Phong hành động thực sự hung dữ mãnh liệt, thì Cố Duy Nhất kỳ thật có hơi hoài nghi, nam nhân này, phải chăng là không được về phương diện kia đây!