Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc luôn không đoán ra.
Giờ phút này, lại thấy Huyền Lăng Thương đang bước đi bình thản về hướng tới điện Đường Tâm, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đi theo tới đó.
Vừa rồi , lúc cùng Huyền Lăng Phong bọn họ uống rượu , để uống cho cao hứng mà Đường Yên Nhi đã sớm đuổi đám cung nhân lui xuống.
Cho nên đám cung nhân chỉ là đứng tại cửa đại điện chờ đợi được thôi.
Giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Thương đến, đám cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ quì lạy.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng không hề để ý tới, chỉ là sải bước đi về hướng đại điện.
Cùng với bọn họ đi vào bên trong đại điện, một luồng mùi rượu đậm đặc, liền lập tức xông vào mũi .
Ngửi thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.
Nghĩ đến, mới rồi chính nàng cũng là uống không ít rượu, giờ phút này, lại bị mùi rượu đậm đặc này xộc vào, chỉ cảm thấy cơn say càng sâu .
Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, thật muốn cũng không quản gì hết, trực tiếp ngả đầu liền ngủ.
Tuy nhiên, có người này ở trước mắt, thì mong muốn của nàng chỉ là hy vọng xa vời thôi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là lặng lẽ thở dài một tiếng.
Ai kêu nàng là nô tài đây! Nhận mệnh đi!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, mắt nhung càng quét nhanh một lượt bên trong đại điện.
Chỉ thấy bên trong đại điện, trừ vò rượu trên bàn ra, thì Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vốn ngồi ở nơi này uống rượu, đã sớm không thấy bóng dáng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung ngẩn ra, tràn đầy nghi hoặc.
Dù sao, mới rồi Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi là uống rượu ở chỗ này nha, bọn họ hiện tại rốt cuộc đi nơi nào ! ?
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền thấy Huyền Lăng Thương đứng ở trước người nàng , dường như đã có nghi hoặc.
Một đôi huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng liếc nhìn đại điện một vòng, lập tức, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy trong mắt Huyền Lăng Thương có ý dò hỏi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lúc nô tài đi ra ngoài, Thập Tam Gia và Cửu công chúa rõ ràng ở chỗ này uống rượu. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích, chỉ là nàng còn chưa nói hết câu, đột nhiên nghe được ở trong phòng của đại điện truyền đến những tiếng động.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Dù sao mới rồi vì uống cực kì cao hứng, Đường Yên Nhi thật sớm đã để cho đám cung nhân ra bên ngoài hầu hạ, không cho quấy rầy bọn họ.
Chỉ là bên trong nội thất, chính là phòng ngủ của Đường Yên Nhi. Chẳng lẽ là, Đường Yên Nhi là uống mệt mỏi, liền tính toán trở về đi ngủ đây! ?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nàng không khỏi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Huyền Lăng Thương một phen.
Khi Huyền Lăng Thương chứng kiến vẻ nghi hoặc trong mắt nhung, lập tức, hắn liền nhấc chân bước , đi về hướng tới bên trong tẩm thất.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau Huyền Lăng Thương, đi vào trong tẩm thất.
Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc đi theo phía sau Huyền Lăng Thương vào phòng ngủ, thấy tất cả mọi thứ phát sinh ở trong tẩm thất , cả người lập tức giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu, '"ầm" một tiếng, hoàn toàn rung động, bởi vì
Chỉ thấy ở trong tẩm thất lớn như thế , rèm lụa mỏng hạ xuống, bức rèm che chập chờn.
Một bên lò sưởi, khói xanh lượn lờ, thêm một bên đàn hương, khiến cho cả phòng ngủ, thật là ấm áp.
Tuy nhiên, bề mặt tấm thảm mềm mại phủ lên trên mặt đất kia, cũng là có trang phục rơi đầy đất.
Hơn nữa, những trang phục này là quen thuộc như vậy , không phải chính là những thứ mà hôm nay Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi mặc sao! ?
Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc lại theo rời mắt theo đám trang phục rơi đầy đất kia.
Chỉ thấy, ở trên chiếc giường gỗ lê lớn như thế, có một đôi nam nữ toàn thân xích lõa, đang dây dưa quấn chặt lấy nhau . . .
Nữ nhân thở gấp, khiến nàng nghe cũng không tránh khỏi đỏ mặt, hòa theo những trận nam nhân thở hồng hộc. . .
Coi như màn che rơi xuống, đã che dấu đi một nửa quanh cảnh bên trong, nhưng lại vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn rõ ràng dáng vẻ hai người bên trong.
Đó không phải đúng là hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vừa rồi vẫn còn uống rượu chung một chỗ sao! ?
Vừa mới trở về, không thấy hai người bọn họ, không ngờ, hai người bọn họ, giờ phút này đang làm chuyện như thế , khiến cho người ta đỏ mặt tim đập dồn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngoài rung động, thì sau một khắc, một vẻ ngượng ngùng, càng là giống như núi lửa phun trào, từ đáy lòng bốc thẳng tắp lên tận đỉnh đầu .
Chỉ cảm thấy hai gò má hầm hập nóng bỏng, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, càng là không kìm hãm được nhìn vào nam nhân cao lớn đứng ở trước người nàng.
Mặc dù, nàng đã trải qua quá chuyện nam nữ. Nhưng mà một lần kia, nàng chỉ là mơ mơ màng màng mang lần đầu tiên của chính mình cho nam nhân này. Sau chuyện đó, nàng càng là sợ đến chạy trối chết, không dám suy nghĩ nhiều.
Hiện nay, nhìn thấy quang cảnh phía sau màn trướng, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó. Nàng bởi vì tham ăn nên đã uống món canh Đôn Thang mà An Y Na bỏ thêm nguyên liệu, làm cho mê mẩn tình ái.
Cuối cùng, càng là mơ mơ màng màng hóa thân là người, cùng với nam nhân trước mắt. . .
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng thẹn thùng .
Hai gò má hầm hập nóng bỏng, coi như không đi soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, chính mình khẳng định đỏ mặt.
Trời ạ!
Hiện tại đang là lúc nào , mà nàng vẫn còn nghĩ đến tất cả những thứ này.
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, nam nhân đứng ở trước mặt nàng phảng phất nhận thấy được ánh mắt nóng rực phía sau kia. Lập tức, hơi hơi liếc xéo, nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc.
Đến lúc nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người của nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng giật mình, theo đó hô hấp đều lập tức đình chỉ một khắc.
Tim đập dồn dập, tâm loạn như ma, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này gương mặt mình, là đặc sắc cỡ nào!
Huyền Lăng Thương vốn đang kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, dần dần nhận thấy được phía sau khác thường, không khỏi quay đầu nhìn lại. Đối diện, cũng là một gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực!
Chỉ thấy phía sau tiểu thái giám, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng không kém gì tuyết, giờ phút này đã sớm hoàn toàn đỏ bừng, phảng phất hồng mai vào đông vừa mới nở rộ đầu cành , kiều diễm ướt át như thế.
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là vẻ vừa lúng túng vừa ngượng ngập kia trên mặt tiểu thái giám. Phảng phất cô dâu ngượng ngùng khi đối mặt chồng trong đêm tân hôn, là sự thẹn thùng vô cùng ngượng ngùng.
Nhất cử nhất động, quyến rũ tự nhiên, tuyệt sắc như thế , thế gian ít có!
Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Thương phảng phất bị một tảng đá thật lớn quăng trúng, chợt nhói lên một cái. . .
Trước kia, Huyền Lăng Thương đã biết tiểu thái giám trước mắt có dung mạo tuyệt sắc, nhưng chưa từng nghĩ, khi hắn ngượng ngùng lại có thể xinh đẹp như thế! ! !
Cũng khó trách, đệ đệ của chính mình từ trước tới nay vốn bướng bỉnh không chịu khuất phục , lại sinh ra ý nghĩ không nên có đối với hắn . . .
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, lập tức, lại không hề nói thêm gì nữa, chỉ là xoay người, sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời đi, thần sắc trong mắt sâu xa khó dò, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là câm như hến, không dám lên tiếng, theo sát phía sau Huyền Lăng Thương, rời khỏi phòng ngủ.
Chỉ là, lúc rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được xoay người nhìn vào bên trong điện một cái, gương mặt xinh đẹp kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại, tràn đầy nghi hoặc.
Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, không phải là đối đầu đến chết sao! ? Mỗi lần bọn họ vừa thấy mặt nhau, đều sẽ tranh cãi liên tu bất tận, làm thế nào lúc này lại. . .
Chẳng lẽ, đây chính là câu chuyện đánh là tình, mắng là yêu trong truyền thuyết sao! ?
. . .
Cùng lúc đó, bên trong giường lớn.
Giờ phút này đối với Huyền Lăng Phong mà nói, là hạnh phúc nhất.
Cúi đầu nhìn thấy thân hình đang ở dưới người hắn, uyển chuyển chịu ơn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, không phải đúng là người mà hắn tưởng nhớ ao ước ngông cuồng đã lâu sao! ?