Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong giọng nói đều là kích động hoan hỉ và sợ hết hồn hết vía.
Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ đến thiếu nữ này thân trúng kịch độc, nếu như vẫn không thể kịp thời tìm được, khẳng định nàng phải chết không nghi ngờ.
Vừa nghĩ đến thiếu nữ này sẽ chết, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm can mình như bị dao đâm.
Để sớm tìm được thiếu nữ này, Độc Cô Ngạo Phong càng là không để ý thân thể suy yếu của chính mình, kiên trì tìm kiếm, rốt cuộc, ở chỗ này tìm được nàng rồi.
Nhìn thấy trong lòng thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đyếu ớt kia, Độc Cô Ngạo Phong lòng tràn đầy hoan hỉ kích động. Hắn chỉ cảm thấy, báu vật vốn tưởng đã mất đi , rốt cuộc cũng tìm được trở về.
Mất đi rồi mà tìm lại được, quả thực khó có thể dùng bút mà tả hết .
Đối với mặt mày kích động mừng như điên của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là ngơ ngác tùy ý hắn ôm, bởi vì nàng biết, Độc Cô Ngạo Phong là đang lo lắng cho nàng.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, không khỏi mở miệng nói.
“Hoàng thượng, đã để người lo lắng, ta không sao.”
“Như thế nào là không có việc gì!? Duy Nhất, hiện ngươi đang trúng độc, ngươi cũng đã biết!?” Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Độc Cô Ngạo Phong không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
Nghe vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên một cái, mặt mày giật mình.
“Ta trúng độc!?” Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hoảng sợ nói.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong mặt mày lo lắng gọi Linh nhi lại đây, Đồng Nhạc Nhạc hiện lên thần sắc nghi hoặc.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc không nói thêm gì, chỉ là tùy ý để Linh nhi kiểm tra bắt mạch cho mình.
“Linh nhi, tình hình của nàng rốt cuộc như thế nào!? Độc trên người nàng rất nghiêm trọng sao!? Có thể cứu!?”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày lo lắng hỏi.
Thấy dáng vẻ thất kinh, cùng con người lạnh lùng ít nói mọi ngày, bây giờ lại không giống.
Trong mắt người đời, Độc Cô Ngạo Phong chính là vị đế vương cao cao tại thượng, xử sự với người ta, đều là lạnh lùng quyết đoán. Tuy nhiên, ngược lại đối với thiếu nữ trước mắt này, hắn liền hoàn toàn trở nên không giống chính mình.
Bởi vì, thiếu nữ này đối với hắn mà nói, quả thực là so vói tính mạng của mình còn quan trọng hơn.
Hắn tình nguyện chính mình chịu khổ, cũng không muốn thấy thiếu nữ này bị dính một điểm tổn thương nào.
Đối với lo lắng hãi hùng vô cùng căn thẳng của Độc Cô Ngạo Phong, Linh Nhi vốn là mặt mày căng thẳng đang bắt mạch cho Đồng Nhạc Nhạc cũng thấy sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ồ, tại sao có thể như vậy!?”
Linh Nhi mở miệng, kinh ngạc mà thốt lên.
Lập tức, phảng phất cho là chính mình kiểm tra sai lầm, lại lần nữa tinh tế bắt mạch một phen.
Điều khiến Linh Nhi phản ứng như thế, Độc Cô Ngạo Phong càng cảm thấy lo lắng.
“Như thế nào!? Duy Nhất nàng rốt cuộc như thế nào!? Độc trên người nàng phải chăng là rất nghiêm trọng!? Ngươi có thể giải độc trên người trẫm, tự nhiên cũng có thể giải độc trong người Duy Nhất không phải sao!?”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, vẻ mặt căng thẳng lo lắng.
Nghe vậy, Linh Nhi cũng là nhẹ nhàng cau mày, tràn đầy nghi hoặc nói.
“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái, theo lý thuyết, mới vừa rồi những người đó cầm vũ khí trên mặt đều dính Độc Hạt tử, cây đao gây tổn thương cho Duy Nhất, khẳng định cũng bị trúng độc, chính là hiện tại, ta lại kiểm tra không ra Duy Nhất trên người không có dấu hiệu trúng độc…”
Nghe được Linh Nhi nói lời này, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, lập tức, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Chỉ là, tuy là như thế, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng có lẽ nghi hoặc không thôi.
“ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!?”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc.
Nghĩ đến mới vừa rồi, những võ giả che mặt ám sát, vũ khí trên tay bọn họ đều có chứa độc, hiển nhiên là muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lúc ấy, những thích khách sử dụng mưu kế, hắn bối rối không còn kịp đề phòng nữa, làm hại Duy Nhất bị thương, sau này, hắn biết được, những thích khách này trên tay đều có vũ khí chứa độc, Duy Nhất lại mất tích không thấy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tâm can mình đều như thít lại.
Vừa nghĩ tới, hắn sẽ mất đi người nữ nhân mà hắn yêu mến, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy sống không bằng chết,
Hiện nay, nghe được Linh Nhi nói lời này, trong lòng biết Duy Nhất không có việc gì, Độc Cô Ngạo Phong tâm treo trên cao, rốt cuộc cũng hạ xuống.
Chỉ là, tuy là như thế, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng vẫn như cũ nghi hoặc không thôi.
Linh Nhi nghe vậy, đầu tiên là vùi đầu suy nghĩ một chút, lập tức, lại kiểm tra cánh tay Đồng Nhạc Nhạc một phen. Chỉ thấy vết thương trên cánh tay Đồng Nhạc Nhạc đã được băng bó rồi, thấy vậy, Linh nhi không khỏi mở miệng hỏi.
“Duy Nhất, mới vừa rồi ngươi phải chăng là gặp phải người nào!? Là những người đó giải độc cho ngươi sao!?”
Nghe được Linh nhi nói lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là có hơi sửng sốt, nghĩ đến mới vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
Mới rồi, người nam nhân cứu nàng, chỉ là lời ít mà nhiều ý nói vói nàng, nhìn thấy nàng rơi xuống hồ, liền nhảy xuồng cứu nàng, nhưng không có nói cho nàng, trên người nàng trúng độc.
Hiện tại nhìn thấy thần sắc của Dộc Cô Ngạo Phong và Linh Nhi, nghĩ đến, là nam nhân kia cứu nàng, sau đó vì nàng giải độc trên người nàng đi!?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
“Ừ, mới vừa rồi ta rơi xuống hồ, sau đó được một vị công tử trẻ tuổi cứu ta, nghĩ đến, là hắn giải độc cho ta đi!?”
“Cái gì!? Là thật sao!? Vậy ngươi có biết họ tên công tử kia không!? Nhà ở nơi nào!? Dáng vẻ lớn lên như thế nào!?”
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Linh Nhi lúc này kích động, tuôn ra rào rào liền một hơi hỏi liên tiếp mấy vấn đề, khiến cho Lam Vũ đứng nghe ở một bên màmặt mày đều hiện lên vẻ ghen tức.
“Linh Nhi, ngươi hỏi thăm chuyện tình của công tử kia rõ ràng như vậy làm cái gì!? Chẳng lẽ ngươi có ta, còn không thỏa mãn sao!?
Lam Vũ mở miệng, một bộ dáng vẻ như đánh vỡ nguyên cả thùng dấm chua, thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phì cười.
Linh Nhi thấy vậy, cũng là tức giận trắng mắt liếc nhìn Lam Vũ, mới mở miệng tức giận nói.
“Ai nha, hiện tại ngươi ghen cái gì!? Căn bản không phải là như ngươi nghĩ! Ta chỉ là phi thường hiếu kỳ, dù sao là loại chất độc Độc Hạt tử này phi thường khó giải, hơn nữa thế gian hiếm có. Mới rồi những thích khách che mặt, không biết từ nơi nào lấy được Độc Hạt tử đã thất truyền từ lâu. Loại Độc Hạt tử này, tạị cả Thương Lang Quốc, ngoài bà bà ta với ta biết là chỉ có thể điều chế thuốc giải loại chất độc này của con bọ cạp. Cho nên , ta mới phi thường hiếu kỳ, rốt cuộc là người phương nào, lại có thể giải độc trên người Duy Nhất, đó là người có y thuật cỡ nào cao siêu a !”
Nghe được Linh Nhi nói lời này, Lam Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà một bên Duy Nhất nghe vậy, lông mày kẻ đen không khỏi có hơi cau lại một cái, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.
“Độc Hạt tử đúng như ngươi nói lợi hại như vậy sao!? Cả Thương Lang Quốc, chỉ có ngươi và Vô Tình bà bà biết cách giải loại độc này thôi sao!? Chính là, ta mới vừa rồi sau khi tỉnh lại, chưa từng nghe qua vị công tử kia nói ta trúng độc nha!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày nghi hoặc.
“Cái này thật kỳ quái, chẳng lẽ người kia không muốn người khác báo ơn, mới không mói ra sao!? Dù sao Độc Hạt tử, không phải là loại độc tầm thường. Ngoại trừ phải có giải dược ra, thì vẫn có một loại phương pháp giải dược khác. Thế nhưng loại phương pháp giải độc này, người bình thường căn bản không biết dùng…”
“Cái gì!? Còn một loại phương pháp giải độc khác!?”
Nghe được lời Linh Nhi nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, không khỏi mở miệng hỏi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày lo lắng, dáng vẻ nghi hoặc, Linh Nhi không khỏi mở miệng nói.
“Cái loại phương pháp này, ta cũng chỉ nghe bà bà nói sơ qua, nghe nói, trúng chất độc của con bọ cạp độc này, trừ phi có giải dược, bằng không, muốn giải được độc này, chính là phải có một người nội lực thâm hậu, vận công trong một giờ bức chất độc trong người trúng độc ra. Chỉ là, làm như vậy, nguy hiểm phi thường lớn! Người vận công giải độc nếu như vô ý một chút, sẽ bị truyền vào người, khiến độc của người bị trúng sẽ cắn ngược trở lại trên người mình. Nói như vậy, người bị cắn trả, nếu không có thuốc giải, liền sống không quá nửa tháng.”
Nghe được lời Linh nhi nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái. Phảng phất như tâm can mình, bị người ta dùng tay hung hăng bóp lại, làm nàng không thể hô hấp.
Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng là lập tức tái nhợt hoàn toàn.
Lòng dạ rối bời, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng lúc cảm thấy bất an.
Nghĩ đến mới vừa rồi, vị công tử kia cứu nàng, tạo cho nàng cảm giác ấm áp, quen thuộc như vậy.
Còn nữa, hành động của hắn cũng kỳ quái như vậy, thật giống như hai người bọn họ trước đây có nhận thức lẫn nhau.
Chỉ là cuối cùng, hắn lại nói, bọn họ chưa từng gặp nhau…
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, lời nói của vị công tử kia là hật hay giả.
Còn nữa, trogn lòng bất an là từ đâu mà đến.
Nghĩ đến độc trên người nàng, có lẽ là do công tử kia bức độc giúp mình.
Không!
Làm sao có thể!?
Bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, không phải sao!?
Nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều, nhất định là vậy!!
Trong lòng Độc Nhạc Nhạc không ngừng cường điệu, chỉ là trong lòng bất an, lại như trước tiêu tan không lùi.
Một bên Độc Cô Ngạo Phong nhận thấy được trên mặt Đồng Nhạc Nhạc khác thường, mày kiếm không khỏi cau lại một cái, vẻ mặt lo lắng.
“Duy Nhất, sắc mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vậy!? Phải chăng là bị cảm lạnh!?”
Độc Cô Ngạo Phong vừa nói, vừa cởi ra y bào của mình, sau đó nhẹ nhàng khoát lên người Đồng Nhạc Nhạc.
Lại vươn cánh tay thon thả kia, nhẹ nhàng vén lọn tóc Đồng Nhạc Nhạc rơi xuống gò má lên tận mang tai. Nhất cử nhất động, đều là ôn nhu vô cùng, cực kỳ yêu quý.
Được Độc Cô Ngạo Phong che chở chu đáo, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng cụp xuống mắt nhung, che giấu trong lòng bất an.
“Hoàng thượng, người đừng lo lắng, ta, ta không có việc gì…!”
“Thật sự không có việc gì sao!? Sắc mặt nàng rất kém đó!”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, trong lòng có một nỗi bất an.
Lập tức, ánh mắt lướt một vòng, liền rơi trên người Linh Nhi đang đứng ở một bên.
Linh Nhi thấy vậy, không khỏi mở miệng nói.
“Hoàng thượng, Duy Nhất nàng ấy là chấn động quá độ, không bằng chúng ta về cung trước, để Duy Nhất nghỉ nơi thật tốt đi!?”
“Ừ, được!”
Nghe được những lời Linh Nhi nói, Độc Cô Ngạo Phong liền đồng ý. Sau đó, lại dè dặt đỡ Đồng Nhạc Nhạc, cúi đầu dịu dàng nói.
“Duy Nhất, chúng ta hồi cung đi!?”
“Vâng.”
Đồng Nhạc Nhạc hôm nay cũng là bị sợ hãi, hơn nữa mới vừa rồi còn bị trúng độc, giờ phút này thân thể đã sớm mệt lả không thôi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào Độc Cô Ngạo Phong đỡ từ nãy cho đến bây giờ.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc còn cảm thấy bất an trong một khoảng thời gian.
Phảng phất như có vật gì đó đang đè nặng trên người nàng.
Trong lòng có nỗi bất an, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được mà từ từ quay đầu lại, nhìn lại phương hướng mà nam nhân vừa rồi mới ly khai.
Chỉ là ở đây, làm gì còn nữa bóng dáng của nam nhân kia.!?
…
Ban đêm!
Ánh trăng như mê như say, ánh sao sáng lạn.
Vầng trăng sáng tỏ, êm dịu bao phủ lên cả mặt đất, khiến cho nơi đây tăng thêm vài phần kiều diễm.
Đồng Nhạc Nhạc liền đứng ở đó, trên một thảo nguyên mênh mông rộng lớn, lẳng lặng nhìn thấy tất cả điều này.
Nơi này, rốt cuộc là nơi nào!? Tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này!?
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, đột nhiên, liền ở sau lưng nàng cách đó không xa, một tràng tiếng vó ngựa đang dần chạy tới.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu lại nhìn.
Ánh trăng mê ly, chỉ thấy một người nam nhân áo đen, chính là đang cưỡi một con tuấn mã, chạy về hướng nàng.
Nam nhân mặc trên người một chiếc mãng bào màu đen hoa văn phức tạp, lưng thắt Kim Yêu Đái, đầu đội mũ đen, làm tôn lên gương mặt kia, càng là đường nét tuấn tú.
Mày kiếm mũi thẳng bạc môi, tổ hợp thành một vẻ tuấn mỹ mê hoặc tuyệt thế hiếm có!
Thu hút cái nhìn người ta nhất, chính là một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn, phảng phất như mang theo một ma lực thu hút lòng người, chỉ cần liếc nhìn qua, liền không thể rời mắt nổi…
Nam nhân cưỡi trên con tuấn mã cao ngất, một tay cầm dây cương, một tay vung lên trường tiên, không ngừng quất.
Gió đêm phần phật, thổi vào y bào của nam nhân khiến nó phồng lên, càng cảm thấy được vẻ tuấn tú kiệt xuất, hiên ngang oai hùng!
Thấy nam nhân tuấn tú nhẹ nhàng lướt trong ánh trăng mà đến, tim của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hung hăng nhói lên một cái, tim đập, càng lúc càng cảm thấy đang dồn dập rất nhanh.
“Bang bang bang” tiếng tim đập, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng, kịch liệt như thế!
Là hắn!!!
Kia là công tử đã cứu nàng!!!
Nghĩ tới đây, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhướn lên một cái.
Hơn nữa, không biết tại sao, lại lần nữa nhìn thấy vị công tử cứu nàng, trong lòng đột nhiên nảy lên một nỗi mừng như điên mà trước kia chưa từng có.
Tim đập dồn dập, tâm tình mừng như điên, thật giống như, là người quan trọng nhất đối với nàng, rốt cuộc xuất hiện!
Trong lòng kích động, hai chân Đồng Nhạc Nhạc như là có ý thức bước đến, sau đó đi tới chỗ nam nhân kia.
Mới đầu Đồng Nhạc Nhạc chỉ là từ từ đi về phía trước, chỉ là sau này, Đồng Nhạc Nhạc càng chạy càng nhanh, cơ hồ là bổ nhào về phía trước.
Cảnh vật hai bên , không ngừng nhanh chóng lui về phía sau, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết mình chạy nhanh đến cỡ nào, chỉ là đang nghĩ nàng phải chạy thật mau, nhanh lên một chút đuổi kịp và vượt hắn!
Lần này đây, nàng tuyệt đối không bao giờ để hắn rời xa khỏi nàng!!!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là không ngừng xuất ra toàn lực, cố gắng dùng sức, phải dùng hết sưc mình.
Bởi vì, nàng đang sợ hãi, nếu bỏ qua cơ hội này nàng sẽ không gặp lại nam nhân này được nữa.
Liền lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, chỉ thấy, cách đó không xa, nam nhân đã dần dần đến gần nàng.
Từng bước từng bước, càng ngày càng tới gần…
Nhìn thấy nam nhân cách đó không xa, từ từ tới gần chính mình, tâm Đồng Nhạc Nhạc, càng là kích động vui mừng vô cùng.
Một đôi mắt nhung tràn đầy hoan hỉ kích động kia, càng là gần như không có phút nào là rời khỏi người nam nhân.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc có một cơn xúc động điên cuồng mãnh liệt. Đó chính là, được hung hăng bổ nhào vào trong lòng nam nhân, gắt gao ôm hắn, thật sâu cảm nhận mùi vị trên người hắn, không bao giờ tách rời hắn nữa!!!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang rất kích động, lại thấy nam nhân đã đến gần ngay trước mắt. Nhưng hắn không những không hề cho tuấn mã dừng lại, mà lướt qua nàng, sau đó tiếp tục chạy về phí trước.
Nhìn thấy nam nhân cưỡi ngựa, giống như một cơn gió lớn, xẹt qua bên cạnh mình, lại nhanh chóng chạy về phía trước.
Bóng dáng kia tuyệt đối không lưu luyến chút nào!
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, trong lòng càng là thắt lại một cái, phảng phất như có trăm cây kim đâm vào người, thống khổ làm nàng quên mất cả làm thế nào để hô hấp.
Không!
Tại sao hắn rời đi!?
Tại sao hắn lại không dừng lại!?
Chẳng lẽ đối với hắn mà nói, nàng thật sự chỉ là một người xa lạ sao!?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lòng dạ rối bời, lo lắng khổ sở, giờ phút này, nàng chỉ biết là, chính mình tuyết đối không thể để cho nam nhân này rời đi!
Tuyệt đối!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa liền nhấc chân lên, nhanh chóng chạy đuổi theo sau lưng nam nhân.
“Không, đừng rời khỏi đây! Không muốn rời khỏi ta! Không nên…”
Đồng Nhạc Nhạc không ngừng mở miệng hô, nàng hô lên như vậy cùng lo lắng, khổ sở và thê lương, làm cho người ta không khỏi đau lòng.
Cũng không biết, kỳ thật, người nàng muốn tìm, giờ phút này đang gắt gao canh giữ thân thể nàng, gắt gao chờ đợi nàng…
…
Ánh trăng như mê như say, tinh tú nhạt nhòa.
Ở trong tẩm thất, không có đốt đèn, chỉ có bên ngoài kia ánh trăng trong sạch, xuyên thấu qua những cửa sổ được chạm trổ đang rộng mở, êm dịu chiếu vào.
Nam nhân mặc một bộ hắc y bó sát người, gắt gao tùy ý đứng bên cạnh giường.
Ánh trăng rung rinh, nam nhân với một chiếc cẩm bào đen nhánh, cơ hồ cùng với cảnh đêm hòa vào một thể.
Giờ phút này, nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng tại bên giường, lẵng lặng cúi đầu dừng lại nữ nhân đang nằm trên giường.
Suốt hơn một năm!
Ở một năm qua, thiếu nữ này, không ngừng xuất hiện ở trong lòng, trong đầu hắn.
Coi như là trong giấc mộng, đều là bóng dáng của nàng.
Nàng một lần nhăn mày cười một tiếng, hay là lúc giận dữ, đều khiến hắn ghi tạc vào tim.
Chỉ là, càng tưởng nhớ, càng cảm thấy đau lòng.
Vốn tưởng rằng, đời này kiếp này, hắn không bao giờ có thể gặp lại nàng lần nữa. Ai biết, lại ở chỗ này, lại lần nữa được gặp lại nàng!
Nàng lại xuất hiện lần nữa, bất ngờ thế kia! Khiến hắn trở tay không kịp, mừng rỡ như điên.
Nếu như nói rằng có khả năng, hắn cỡ nào nghĩ muốn hung hăng ôm nàng, không bao giờ để nàng rời khỏi.
Dù sao, cùng nàng tách ra một năm, cả thế giới đối với hắn đều phảng phất như mất đi sắc thái bình thường.
Mất đi nàng, hắn sống không bằng chết!