Thấy vậy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, ánh mắt liền tràn đầy chờ mong, chăm chú rơi vào trên mặt nam tử.
Mãi đến khi, lông mi nam tử kia khép chặt, đang run rẩu vài cái, chậm rãi mở mắt ra --- ----
Trời !
Đây rốt cuộc là một đôi mắt thế nào?
Đường nét đôi mắt hoàn mỹ, lông mi dài rậm, như một cánh quạt nhỏ dài đen, rất là xinh đẹp !
Ở chỗ tầm mắt nam tử, là hai bóng đen, khiến cho nam tử nhìn qua ( -_- ), ngũ quan càng thêm tuấn mỹ!
Nhất là con ngươi mắt, là một đôi huyết mâu* ! ( Huyết mâu: Mắt máu )
Giống như bảo thạch màu đổ xinh đẹp nhất thế gian, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, thật là chói mắt !
Lại giống như ngưng ngựng tụ hàng vạn hàng nghìn máu đào, đỏ tươi, yêu dị, tà mị !
Chỉ cần liếc mắt, liền khiến người ta khó quên suốt đời !
Chỉ là, đôi mắt nam tử rất lạnh !
Con ngươi thâm thúy, lại băng lãnh như tảng băng. Chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết một người !
Đồng Nhạc Nhạc sống hai mươi ba năm, màu mắt đen lam nâu thầy nhiều rồi. nhưng chưa từng có thấy qua đôi mắt một người, lại là màu đỏ !
Hơn nữa, đôi mắt đỏ tươi này, trong đó mang theo băng lãnh, tà mị, làm cho người ta nhìn một cái, không khỏi liên tưởng đến Tu La đến từ mười tám tầng địa ngục kia.
Toàn thân lạnh giá, tà khí ! Làm cho người ta không rét mà run ! ! !
" Uống ! "
Khi thấy nam tử mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc trong lfong chấn động, nhịn không được hít một hơi khí lạnh !
Nhìn về phía ánh mắt nam tử, càng phủ đầy chấn động, vô cùng kinh ngạc cùng nhè nhẹ sợ hãi . . .
Trái ngược với Đồng Nhạc Nhạc chấn động sợ sệt, khi Huyền Lăng Thương mở mắt ra, thấy con chồn trắng nhỏ đang ngồi chồm hỗm ở trên ngực mình, mắt máu nhất thời ngẩn ra.
Trong bụng càng nghi hoặc.
Theo hắn biết, trận chiến vừa rối , quân địch mai phục hắn, toàn quân bị diệt, bản thân trúng kịch độc, mệnh không bao lâu nữa !
Chỉ là vì bản thân đế vương tôn nghiêm, cho dù chết, hắn cũng không muốn chết ở trước mặt quân địch, vì thế, hắn mạnh mẽ chống đỡ một chút chân khí cuối cùng, thi triển khinh công rời khỏi.
Ai biế, cuối cùng khí lực tan hết, hắn liền lăn xuống sườn núi.
Lúc đó, Huyền Lăng Thương biết, đã biết một lần, hắn phải chết không gì thay đổi !
Ai biết, hắn còn có thể mở mắt ra !
Vì sao hắn bây giờ còn chưa chết ! ?
Hơn nữa, Huyền Lăng Thương thử thu triển nội lực, ngạc nhiên phát hiện, nội lực của hắn từng chút từng chút ngưng tụ trở về . . .
Cảm giác được tại đây, làm cho Huyền Lăng Thương ngạc nhiên !
Dù sao, xuyên qua giữa trăm địch nhân, khẳng định hắn phải chết không thể nghi ngờ !
Vì sao hiện tại, hắn không chết, hơn nữa nội lực còn đang từ từ ngưng tụ ! ??
Trong lòng khiếp sợ, đôi mắt máu của Huyền Lăng Thương đảo qua .
Khi thấy vật nhỏ lông xù xì trên ngực kia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Huyền Lăng Thương từ nhỏ xem vô số sách, bất kể là thiên văn địa lý, hay là triều đình y thuật võ công, cũng xem không ít.
Sở dĩ, khi thấy con chồn trắng giữa hai lông mày một vết đỏ tươi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra !
Nghe đồn, thế gian có loại chồn, tên là chồn phượng hoàng !
Chồn phượng hoàng này, cả người đều là báu vật !
Răng chứa kịch độc, bị nó nhẹ cắn một cái, nếu như không nhanh chóng giải độc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thế nhưng, máu chồn phượng hoàng, cũng có thể trị trăm độc, thế gian hiếm có !
Chỉ là, trăm năm trước, người đời vì bắt chồn phượng hoàng, đến nỗi chồn phượng hoàng dần dần mất hết, cuối cùng, trăm năm trước, thế gian lại không người thấu dấu vết phượng hoàng chồn, người đời đều nói, chồn phượng hoàng đã biến mất !
Thế nhưng hôm nay, đang ngồi xổm trên ngực hắn , không phải là chồn phượng hoàng đã biến mất trong truyền thuyết sao ?
Trong lòng khiếp sợ, khi ánh mắt Huyền Lăng Thương đảo qua, rơi vào chân trước chồn phượng hoàng đang chảy máu, đồng tử nhất thời trợn trừng !
Từ nhỏ bị thương vô số, cho nên, Huyền Lăng Thương sao chẳng biết miệng vết thương trên cánh tay chồn phượng hoàng này, chính là do vũ khí sắc bén gây thương tích ! ?