Đối mặt với Huyền Lăng Thương đang đắm chìm trong suy tư, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình như con thuyền đơn độc trên biển, trôi nổi không ngừng.
Tùy ý để gió biển thổi đi bất cứ nơi nào.
Dần dần, nàng cảm thấy không thể thở nổi.
Đôi mắt mở to, đôi môi hồng khẽ mở, không nhịn được mà phát ra tiếng ưm, giọng điệu đầy bất mãn.
Nhưng nàng không biết tiếng ưm mình vừa phát ra, truyền vào tai nam nhân lại như một liều thuốc kích thích.
Mới vừa rồi, Huyền Lăng Thương bị đôi môi thơm ngát kia làm cho mất đi lý trí.
Giờ phút này, lại vô thức nghe được tiếng ưm như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau.
Cả thân thể như muốn bốc cháy.
Đối với cảm giác này, hắn không thể nào hiểu nổi.
Hắn muốn tiểu thái giám này?
Ý thức được chuyện này, trong lòng hắn mâu thuẫn không thôi.
Dù sao hắn là nam nhân, làm sao có thể....
Nhưng mà tiểu tử này hết sức mê người.
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, dung mạo xinh đẹp, giọng nói nũng nịu, không có nam nhân nào không bị mê hoặc, may mắn hắn còn giữ được một chút lý trí.
Chuyện sau này không cần nghĩ tới, chỉ cần làm theo tâm ý của mình, hưởng thụ tất cả…
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không thèm để ý tới điều khác.
Bàn tay nóng bỏng từ từ rơi xuống, mở ra thắt lưng trên chiếc eo nhỏ bé của tiểu thái giám.
Nhưng vào lúc này, tiểu thái giám kia hết sức thống khổ cau mày, không hề nghĩ ngợi vươn hai tay đẩy hắn ra.
Lúc này Huyền Lăng Thương đã mất đi lý trí làm sao để ý đến chuyện này.
Đôi môi bạc mở ra, thở hổn hển.
“Tiểu Nhạc tử, Trẫm muốn ngươi!”
Nam nhân mở miệng, giọng nói khàn khàn…
Dứt lời, nam nhân đưa tay nắm cằm nàng, nhấp nháp hương vị nơi chiếc miệng nhỏ làm cho hắn thần hồn điên đảo…
Tuy nhiên một khắc sau, thân hình nhỏ bé phía dưới cau mày, lập tức chu môi:
“Uạ!”
Cùng với tiếng nôn mửa vang lên, cả người Huyền Lăng Thương cảm thấy nóng lên.
Ngay sau đó, một mùi chua nồng nặc xông lên mũi.
Dù không cúi đầu nhìn hắn cũng biết người mình bị phun.
Nghĩ tới đây, thân hình hắn cứng đờ, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Dục hỏa lúc nãy lập tức bị hành động của tiểu thái giám dập tắt.
Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, vào lúc này tiểu thái giám này lại ói ra…
Nghĩ tới đây khóe miệng hắn nhếch lên, gương mặt đen lại, giống như giẫm phải bãi phân trâu.
Nhìn tiểu thái giám càng ảo não, tức giận, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Tiểu thái giám vẫn nôn không ngừng, hắn không để ý tới ô uế trên người mình, dè dặt đỡ tiểu thái giám lên, sau đó giúp nàng nôn hết ra.
Đợi tiểu thái giám nôn xong, Huyền Lăng Thương mới lấy chiếc khăn sạch, lau sạch sẽ cho tiểu thái giám.
Làm xong những việc lặt vặt này, trăng đã ngả về phía tây.
Nửa đêm canh ba, cả Hoàng cung chìm trong yên tĩnh.
Không muốn kinh động tới bất cứ kẻ nào, hắn không thể làm gì hơn đành thở dài một hơi sau đó ôm lấy tiểu thái giám đang ngã trên mặt đất.
Bởi vì kịp thời đỡ lên, đợi tiểu thái giám nôn xong, cho nên trên người tiểu thái giám không có chỗ bẩn nào.
Trái lại hắn lại không may như vậy.
Giờ phút này hắn chỉ muốn nhanh chóng ôm tiểu thái giám trở về sau đó ngâm mình trong bồn tắm.
Mùi vị này thật làm người ta không chịu nổi.
Nếu là người khác, hắn sẽ không nói hai lời mà đem giết.
Nhưng mà…
Cúi đầu nhìn người mình đang ôm trong ngực, tiểu thái giám đang ngủ ngon lành, hắn thật không biết làm gì.
Bạc môi mở ra, không khỏi cười giễu một tiếng.
“Không lẽ kiếp trước Trẫm nợ ngươi?”
……
Vừa dứt lời, hắn cười khổ một tiếng, lập tức ôm tiểu thái giám về gian phòng trọ.
Nhưng mà hắn không biết, lúc hắn xoay người, ….
Đêm đã khuya, một bóng dáng đứng sau cây đại thụ, thật lâu mới xoay người đi.
…..
Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình như đang nằm mơ một giấc mơ dài, trong đầu cảm thấy trống rỗng.
Giống như có ngàn vạn chiếc búa không ngừng đánh vào đầu nàng, cảm giác đó thật đau khổ.
Trong lúc nàng đang chịu đựng dự thống khổ vì say rượu, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Nhạc tử, ngươi đã tỉnh chưa?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói hết sức quen thuộc, nàng nghe xong cảm thấy sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bây giờ, mặt trời đã lên cao.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Ánh mặt trời chói mắt làm cho nàng chưa kịp thích ứng, lập tức vươn tay che chắn trước mặt.
Đợi đến lúc thích ứng, nàng để bàn tay xuống, nhìn về phía nam nhân.
Chỉ thấy hắn đang mặc trường sam màu vàng, buộc chặt thân thể lộ ra vóc người gầy gầy.
Mái tóc dài đen nhánh, vấn thành hình đuôi ngựa, túm lại đằng sau đầu, làm cho gương mặt càng thêm rõ ràng.
Mày rậm mắt sáng, mũi thẳng môi bạc, phối hợp hết sức hoàn mỹ, làm cho gương mặt hết sức khôi ngô tuấn tú.
Gương mặt này đủ cho nữ nhân khắp thiên hạ phải điên cuồng.
Còn nữa, trên ngươi hắn phát ra khí tức điềm tĩnh kín đáo, quyến rũ vô cùng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi môi mở ra.
“Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.