Đồng Nhạc Nhạc vốn đang định cáo lui, nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó đầy ngạc nhiên, không khỏi ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn thẳng lại nam nhân đang đứng trước mặt.
Đối diện chính là đôi huyết mâu hẹp dài thâm trầm của nam nhân kia.
Đôi mắt của nam nhân này, chính là đẹp như thế.
Nhất là vào lúc này, dưới ánh chiều vàng nhạt phai đang chiếu xuống, đường nét lại tăng thêm vài phần vô cùng mị hoặc, mơ màng, say đắm lòng người!
Thấy vậy, không hiểu sao, tim của Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên 'Bịch' một tiếng, như có một tảng đá lớn bị quăng vào mặt hồ đang yên tĩnh trong lòng, nhất thời dấy lên từng gợn sóng. . .
Nhịp tim đập dồn dập, Đồng Nhạc Nhạc nhìn vào đôi mắt của nam nhân, mang theo vài phần nghi hoặc, cũng không hề phát hiện ra chính mình đang nhìn đến si mê. . .
Đối với trái tim bỗng nhiên đập loạn của mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không thể giải thích được, có điều, còn không đợi nàng suy nghĩ nhiều đến cái khác, chỉ thấy môi mỏng của nam nhân đã hơi mở ra, tiếp tục mở miệng nói:
"Chẳng lẽ, ngươi cho rằng trẫm không bằng Thiệu Giác, không đủ giỏi để dạy ngươi cưỡi ngựa ! ?"
Nam nhân mở miệng, thanh âm tuy hờ hững, nhưng trong giọng nói lại không chút nào che dấu sự uy nghiêm cùng khí thế áp bức.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy gương mặt cứng đờ, cảm giác được khí thế của nam nhân trước mặt thật lớn, còn có huyết mâu không sợ hãi gợn sóng, lúc nhìn về phía nàng, lại sáng như ngọn đuốc.
Đồng Nhạc Nhạc dám khẳng định, nếu như nàng dám nói một chữ 'không', hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến thất kinh hồn vía.
Chung quy, thời điểm lúc kia mình còn là Phượng Hoàng Điêu , Huyền Lăng Thương từ trước đến nay còn chưa từng dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn nàng.
Ngày trước Huyền Lăng Thương đối với nàng, chính là cực kì yêu quí, tỉ mỉ chu đáo.
Hiện tại, khi tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền bối rối.
Lập tức, cúi đầu thu lại ánh mắt, vội vàng không ngừng mở miệng:
"Không không không! Làm sao lại có khả năng thế! ? Hoàng thượng anh minh Thần Vũ, thông minh cơ trí, quả thực không phải là người!"
Nghe đượclời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi nhíu lại, trong mắt thêm vài phần sắc bén.
Môi mỏng hé mở, lời nói tuy chậm rãi, nhưng uy phong lại không chút nào che dấu.
"Ngươi nói trẫm không phải là người! ?"
Nam nhân mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng chính là, xung quanh hắn lại phát ra khí thế cường đại, phảng phất giống một bộ dáng mãnh thú đang lười biếng, nhìn qua không chút uy hiếp. Song ngay sau đó, sẽ hướng về phía người ta mở to cái miệng lớn tựa chậu máu, nuốt cả vào trong bụng, đến mảnh vụn cũng không còn!
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc mới biết mình trong lúc nhất thời đã nói sai, da đầu nhất thời tê rần, ngay sau đó dường như đang nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng:
"Không không không, ý của nô tài là, Hoàng thượng không phải là người, mà là thần tiên a!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, vừa giơ ngón tay cái lên,mặt mày nịnh nọt bộ dáng chân chó nói.
Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa thì cũng nên vuốt, vuốt mông ngựa cũng không tốn tiền, nhiều lời đối với mình cũnglà có lợi mà không hại!
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang tập trung suy nghĩ, lại hồn nhiênkhông biết rằng, bộ dáng vuốt mông ngựa của mình rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương lại là cực kì thú vị.
Ngay từ nhỏ, đã có rất nhiều người nịnh bợ mình, nhưng không hiểu tại sao, tiểu thái giám trước mặt này lại không giống với những người khác.
Nhìn thấy bộ dáng vuốt mông ngựa của nàng với hắn, phảng phất như con tiểu điêu dễ thương, đường nét vô cùng đáng yêu, làm cho người khác yêu thích!
Hơn nữa, tiểu thái giám này, cũng là có vài phần khôn khéo.
Như vậy, cũng mệt hắn nói ra.
Nghĩ tới đó, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi thấp thoáng nhuộm lên vài phần ý cười, lập tức, môi mỏng hé mở, nói:
"Được rồi, bớt nịnh nọt đi, vẫn là nhanh học cưỡi ngựa một chút đi!"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết mình tránh được một kiếp, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Lại tiếp tục, bây giờ khoảng cách đến cuộc đi săn vào mùa thu của hoàng thấtcũng không còn bao lâu, vẫn là học cưỡi ngựa xong sớm một chút đi!
Trong đầu còn suy nghĩ, chỉ thấy nam nhân trước mặt đột nhiên mũi chân giẫm lên bàn đạp nhún một cái, lập tức, cả người liền nhanh như chớp nhảy lên lưng ngựa.
Động tác của nam nhân, một hơi liền xong, gọn gàng lưu loát.
Bộ mãng bào màu hung kia, cảnh đêm xuống làm nổi lên, phảng phất như một con Hùng Ưng giương cánh bay cao, bộ dáng vô cùng uy nghiêm !
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thán.
Không hổ là Huyền Lăng Thương, xem như chỉ một động tác lên ngựa, cũng xuất sắc vô cùng, tự nhiên lưu loát, đẹp đẽ làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Nhìn lại lúc này, Huyền Lăng Thương đã ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm chặt cương, nhìn từ trên cao xuống.
Dưới ánh trăng soi xuống, hiện giờ nam nhân này, toàn thân đều lộ ra một cỗ uy nghiêm mà người đứng đầu mới có.
Người như vậy, nhất định là kẻ đứng ở trên đỉnh cao nhất. . .
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đang thán phục trong lòng, Huyền Lăng Thương đang ngồi trên lưng ngựa, huyết mâu nhẹ nhàng đảo qua, thấy Đồng Nhạc Nhạc ngẩn người đứng đó, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe một cái, môi mỏng liền khẽ mở, mở miệng nói:
"Vẫn ở đó thất thần cái gì! ? Còn không mau lên ngựa! ?"
"A! ? Nga, nga, vâng!"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần, liền học theo động tác Huyền Lăng Thương vừa làm, giẫm một chân lên bàn đạp, tính toán cũng làm một cái động tác thật đẹp.
Chỉ là, tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế quả thật rất tàn khốc!
Đầu Đồng Nhạc Nhạc quá nông cạn, cho dù con ngựa Truy Phong này cực kì có linh tính và ngoan ngoãn hiền lành, nhưng chân nàng lại quá ngắn, không thể học được động tác lên ngựa anh tuấn của Huyền Lăng Thương.
Sau một cước đặt lên bàn đạp kia, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện vấn đề này, cuối cùng, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ hai tay ôm cổ ngựa, lại gian nan vắt một chân khác qua.
Động tác kia, khụ khụ, không cần nói cũng biết là cực kì khó coi.
Nghĩ tới đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt.
Đợi nàng ngồi trên trên lưng ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn kia như cánh hoa sen, đã sớm nóng hầm hập không thôi, cho dù không soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mình khẳng định đang đỏ mặt.
May mà có ánh trăng che lại, không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Chẳng qua là hiện tại, nàng quả thực có cảm giác thật mất mặt, cũng không dám nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cúi đầu thu con ngươi lại, nắm dây cương trên tay.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng cùng xấu hổ, Huyền Lăng Thương tự nhiên nhìn vào trong mắt.
Nhìn đến tư thế khó coi lúc lên ngựa của tiểu thái giám kia liền thấy tức cười, Huyền Lăng Thương cho dù có chuẩn bị tâm lý, chính là cũng không nhịn được mà nhếch nhếch khóe miệng.
Bởi vì, đây là hắn lần đầu tiên thấy có người có động tác lên ngựa khó coi như vậy.
Tiểu thái giám này, có nơi nào là lên ngựa, là leo ngựa mới đúng!
Lúc Huyền Lăng Thương đang suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đã vừa ngồi lên lưng ngựa, thấy Huyền Lăng Thương vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt nóng rực kia, lại thẳng tắp rơi trên người nàng, khiến cho nàng không có nguyên nhân lại căng thẳng một hồi.
Để phá đi sự yên lặng đáng xấu hổ, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, sau đó mở miệng nói nhỏ:
"Hoàng thượng, nô tài đã lên ngựa. . ."
Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ thoải mái nhếch lên môi mỏng, liền mở miệng giảng giải cho nàng các vấn đề khi cưỡi ngựa , còn có kỹ xảo để cưỡi.