"Yên Nhi, ta thật sự rất hiếu kỳ, lúc đầu tại sao ngươi vừa nhìn thấy ta liền tin tưởng ta nhất định sẽ cứu ngươi vậy?"
Vấn đề này Đồng Nhạc Nhạc luôn thắc mắc, bây giờ có cơ hội, tất nhiên không nhịn được mà hỏi ra.
Đường Yên Nhi nghe thấy vậy, nghiêng đầu bộ dạng vô cùng khả ái, trả lời.
"Trực giác a! Kỳ thật ta cũng không biết, có lẽ lúc ấy ta quá bối rối, chỉ nghĩ làm sao có thể chạy thoát được , cho nên vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy như ngươi là người có thể giúp ta.! Quả thật trực giác ta đúng! Tiểu Nhạc Tử, thật sự cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ. . .
Nói tới đây, nét mặt Đường Yên Nhi không khỏi sợ hãi. Hiển nhiên, đối với chuyện hôm đó vẫn còn lo lắng
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Đường Yên Nhi vẫn chỉ là một tiểu cô nương thôi, chưa từng trải qua chuyện mạo hiểm nào như vậy, sợ hãi là điều khó tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc an ủi.
"Tốt lắm, Yên Nhi, chuyện đã qua cũng không nên suy nghĩ nhiều, hiện tại, chẳng phải không có việc gì rồi sao! ?"
"Ừ, đúng vậy, tất cả đều đã qua ."
Thấy Đồng Nhạc Nhạc lo lắng cho mình, Đường Yên Nhi gật đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc nhẹ cười một tiếng.
"May là không có việc gì, may là gặp được ngươi, Tiểu Nhạc Tử, ngươi không biết đâu, ta trở về lúc nào cũng nghĩ khi nào có thể gặp được ngươi. Không nghĩ tới, mới vừa vào cung đã nhìn thấy ngươi ở đằng này. Lúc ấy ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, không nghĩ tới, là ngươi thật!"
Thấy Đường Yên Nhi nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại nhớ đến lúc nãy mình trốn ở đây ngủ gật, trên mặt không khỏi ửng đỏ, lập tức đưa tay gãi gãi ,cười nói.
"Ha ha, phải không! ? Mới vừa rồi ta ngủ gật ! Còn tưởng rằng là ai chạy tới gọi ta chớ . . ."
Đồng Nhạc Nhạc gãi gáy cười khan, trên mặt mang theo vài phần quẫn bách, thấy vậy Đường Yên Nhi không khỏi tủm tỉm cười trộm.
Nhưng Đường Yên Nhi chưa kịp nói thêm câu gì thì đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc từ sau lưng Đồng Nhạc Nhạc vang lên .
"Sao lại là ngươi! ? Ngươi …xú nha đầu, sao lại ở chỗ này! ?"
Chưa thấy người , đã thấy tiếng. Giọng nói quen thuộc tới nỗi Đồng Nhạc Nhạc không xoay người lại cũng biết là ai..
Mà Đường Yên Nhi, khi ánh mắt vừa nhìn về phía sau lưng nàng, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức biến đổi.., giật mình hét lớn.
"Là ngươi! ?"
"Đương nhiên là Bổn vương, nếu không ngươi cho là ai! ? Còn nữa, Bổn vương hỏi ngươi, Xú nha đầu, sao ngươi lại ở đây! ?"
Huyền Lăng Phong vừa nói vừa nhảy tót vào đình nghỉ mát, gương mặt tràn đầy tức giận . ánh mắt kia trực tiếp rơi vào người Đường Yên Nhi, không che dấu nổi sự chán ghét.
Huyền Lăng Phong là người nhớ lâu thù dai. Lần trước Đường Yên Nhi vô lễ với hắn, hiển nhiên là một mực canh cánh, ghi hận trong lòng!
Cũng giống như ban đầu, hắn đối với nàng cũng như thế, cho nên mới luôn tìm cơ hội chọc ghẹo nàng. . .
Đường Yên Nhi, vừa nghe thấy Huyền Lăng Phong gọi mình là Xú nha đầu, trên mặt tràn dầy tức giận..mày liễu cau lại,gào lớn.
"Ngươi cứ nói ai là Xú nha đầu ! ? Ngươi mới là tiểu tử thúi!"
Đường Yên Nhi mở miệng, giống như con nhím xù lông phản kích.
Mặc dù đang mắng người, nhưng không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng mắng chửi người của Đường Yên Nhi như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ thương.
Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng ánh lên sự vui vẻ.
Cũng không biết, toàn bộ lại rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong .
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt lại cười với một tiểu nha đầu, hơn nữa, lại là tiểu nha đầu mình ghét cay ghét đắng, trong lòng Huyền Lăng Phong cảm thấy vô cùng tức giận .
Trong đầu giống như có cái gì đang không ngừng xoay chuyển.
Tiểu thái giám này, chẳng lẽ là thích Xú nha đầu kia! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi bức bối, ánh mắt nhìn về phía Đường Yên Nhi càng không thân thiện .
Gương mặt thanh tú giống như dẫm phải bãi phân,cau có.
"Ngươi... Xú nha đầu, lớn mật, biết Bổn vương là ai không ! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, tính toán lợi dụng thân phận của mình dọa Đường Yên Nhi.
Chiêu này có lẽ áp dụng với người khác còn được, nhưng Đường Yên Nhi lại là trường hợp ngoại lệ!