Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đi theo phía sau Huyền Lăng Thương bọn họ, đột nhiên, nàng cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Một đạo ánh mắt kia, nóng rực mà sắc bén, giống như một lưỡi đao bén nhọn, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh. Lập tức, nàng không khỏi nhanh chóng quay đầu, nhìn về hướng nơi phát ra đạo ánh mắt nóng rực kia.
Chỉ thấy ở lầu hai khách sạn cách nàng không xa, có một cái cửa sổ chạm trổ hơi hơi hé mở.
Tuy nhiên, đến lúc nàng ánh mắt quét một vòng, bên trong cửa sổ lại tịnh không một người.
Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi cau lại một cái.
Mới rồi, nàng rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm.
Chính là, bên trong cửa sổ kia, lại không có một bóng người. Chẳng lẽ là, cảm giác mới rồi đó, chỉ là ảo giác của nàng sao! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Huyền Lăng Thương đi i ở trước người nàng, phảng phất nhận thấy được sự khác thường của người nhỏ bé phía sau, không khỏi có hơi quay đầu.
"Làm sao vậy! ?"
Nhìn lại phía sau, thấy người nhỏ bé tràn đầy nghi hoặc, cau mày trầm tư , gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng trầm giọng hỏi.
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lập tức, lập tức không hề nghĩ ngợi, liền lắc lắc đầu.
"Khởi bẩm chủ nhân, nô tài không có việc gì."
Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc tuy là nói như thế, chỉ là, Huyền Lăng Thương hiển nhiên có hơi không tin.
Dù sao, với sự hiểu biết của hắn đối người nhỏ nhắn này, thì người nhỏ nhắn này trong lòng có chuyện gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt, giờ phút này cũng không ngoại lệ!
Chứng kiến người nhỏ nhắn này, phảng phất bị chuyện gì làm cho phức tạp, hơn nữa vừa rồi còn không ngừng nhìn lại về hướng tới khách sạn phía sau kia.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng ngước lên, nhìn theo phương hướng vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc mới ngó tới.
Chỉ thấy sau bọn họ cách đó không xa, có một cái khách sạn.
Tuy nhiên, hắn đánh giá một phen, khách sạn này, tịnh không có gì không ổn.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ thu hồi huyết mâu, lập tức cúi đầu, quay lại người nhỏ bé phía sau mà nhẹ nhàng nói.
"Vậy liền hồi cung đi!"
"Vâng "
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không hề suy nghĩ nhiều hơn nữa mặt khác, chỉ là một mực cung kính đi theo phía sau Huyền Lăng Thương, xuất phát về hướng tới hoàng cung.
Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời đi, nàng cũng không hề phát hiện, ở trong cửa sổ có hơi mở ra kia, một đạo bóng dáng cao to màu đỏ, đang chậm rãi tùy ý đến đứng ở phía trước cửa sổ.
Bên ngoài là mặt trời sáng lạn, ánh nắng vàng rực rỡ kia xuyên thấu qua cánh cửa sổ chạm trổ hé mở, hắt nghiêng nghiêng vào, êm dịu chiếu trên người nam nhân.
Chỉ thấy nam nhân, mặc trên người một chiếc trường sam màu đỏ.
Màu đỏ ấy, giống như ngàn vạn máu huyết ngưng tụ mà thành, đỏ đến chói mắt như thế, tươi đẹp như thế.
Gió nhẹ nhàng thổi, hất bay tay áo màu đỏ thẫm của nam nhân kia.
Vạt áo thêu cảnh những đóa hoa anh túc kia bị chậm rãi thổi bay, càng làm tôn lên vóc người cao to, tà mị vô song của nam nhân.
Tuy nhiên, điều làm người khác chú ý nhất, có lẽ là một gương mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ của nam nhân kia.
Hàng mi thật dầy, vắt đến tóc mai.
Mũi cao thẳng mịn màng như ngọc, tao nhã tự nhiên.
Một đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ. Làn môi mấp máy mê người, giống như đóa hoa vừa mới nở rộ trong ngày xuân, trông vô cùng gợi cảm!
Thu hút lòng người ta nhất, vẫn còn là một đôi mắt phượng có hơi xếch lên!
Chỉ thấy một đôi mắt này, cực kì đẹp!
Hàng lông mi dài dày cong vút, phảng phất một đôi cánh màu đen đang rung rung, tựa như muốn giương cánh bay vút lên cao.
Nó tôn lên một đôi mắt phượng vốn đã rất đẹp, lại tăng thêm vài phần tà mị vô cùng hút hồn!
Nếu không phải nam nhân vóc người rắn rỏi cao lớn, bộ ngực bằng phẳng, lúc đầu vừa nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này, còn tưởng rằng người này là một nữ nhân đây!
Giờ phút này, nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở phía trước cửa sổ, một đôi phượng mâu đỏ hồng thu hút lòng người kia, đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn càng lúc càng xa , trong mắt đều là kinh ngạc và rung động.
"Là Tử Kiều! ? Làm thế nào nàng còn chưa chết! ?"
. . .
Đêm đã khuya .
Đồng Nhạc Nhạc hôm nay sau khi hồi cung, bởi vì chấn động nên Huyền Lăng Thương phi thường quan tâm đã để cho nàng về nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về, nằm ở trên giường, dẫu như thế nào đều không ngủ được.
Đôi mắt không hề buồn ngủ mở to, ngây người ra mà nhìn chăm chú lên nóc màn, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc có hơi mở ra, không ngừng lẩm nhẩm.
"Một ngàn một trăm con dê, một ngàn một trăm lẻ một con dê, một ngàn một trăm lẻ hai con dê. . ."
Miệng Đồng Nhạc Nhạc đều sắp sửa bị chuột rút , cuối cùng, nàng không khỏi than khóc một tiếng, sau đó, như con cá chép tung người một cái, liền ngồi dậy từ trên giường.
"Ai, không ngủ được, không ngủ nổi!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy phiền não lẩm bẩm.
Cũng không biết ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy. Mọi khi người nàng vừa dính vào trên giường, liền lập tức liền mộng Chu công.
Hôm nay à! Nàng đã nằm ở trên giường đến bây giờ, lại vẫn còn không có một chút xíu buồn ngủ, thật sự kỳ quái!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, sau khi ngồi ở trên giường liền một tay chống cằm, ở trong đầu, không khỏi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hôm nay tại phố lớn.
Nhớ lại, vào lúc nàng rời khỏi phố lớn Kinh thành, có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng rơi trên người nàng.
Ban đầu, nàng chỉ cho rằng chính mình là cảm giác sai lầm rồi.
Thế nhưng, sau khi trở về, trong lòng luôn là lạ, một nỗi bất an luôn không ngừng vẩn vơ ở trong lòng.
Phảng phất, hình như có chuyện gì không tốt, sắp sửa phát sinh.
Vì điều này, mới khiến cho nàng đứng ngồi không yên, muốn ngủ đều không ngủ được.
Chính là, rốt cuộc hội có chuyện không tốt gì sẽ phát sinh đây! ?
Nghĩ lại nàng đi tới triều đại này, chuyện gì mà chưa phát sinhđây, nhưng cũng không hề giống như hôm nay vậy, làm cho nàng tâm thần không yên. . .
Chỉ là, mặc cho Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến nát óc, đều không nghĩ ra được.