Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc đang đi tới cửa phòng ngủ Huyền Lăng Thương, nhìn thấy cánh cửa chạm trổ long phượng đang mở này, liền biết Huyền Lăng Thương ở bên trong. Tâm tình Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên trở nên căng thẳng .
Tim đập càng là kích động hơn, nhịp đập 'Bang bang bang' bắt đầu trở nên gấp hơn.
Nhớ lại hôm đó ở bên trong ôn tuyền, nàng thiếu chút nữa liền bị Huyền Lăng Thương bắt được.
May là, nàng lập tức trốn được.
Chỉ là hiện tại nghĩ đến, nàng vẫn còn là có hơi sợ hãi.
Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nên dùng tâm tình gì đi đối mặt Huyền Lăng Thương .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng,đầu tiên là đứng ở cửa phòng ngủ, không ngừng thầm chỉnh lý tốt tâm tình, cuối cùng hít sâu một hơi thật dài, mới từ từ đi đi vào.
Chỉ thấy giờ phút này, ở trong tẩm thất, Tiểu Lô Tử đã sớm ở bên trong hầu hạ.
Sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đi vào, đôi mắt Tiểu Lô Tử sáng ngời, lập tức gật đầu với Đồng Nhạc Nhạc , cất tiếng chào.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là cong môi cười một tiếng với Tiểu Lô Tử , tỏ vẻ đáp lại.
Liền vào lúci Đồng Nhạc Nhạc cùng Tiểu Lô Tử nhìn nhau mỉm cười, đột nhiên nàng cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực đang rơi trên người mình.
Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn tới nơi tầm mắt phát ra.
Không ngờ liền đụng vào một đôi ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập hoàn toàn loạn nhịp.
Trên mặt có hơi sửng sốt, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, mới cúi đầu xuống, hành lễ quì vấn an với Huyền Lăng Thương .
"Hoàng thượng vạn an."
"Ừ, hãy bình thân."
Đối với Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trên mặt đất, sau đó tiếp nhận công việc từ Tiểu Lô Tử, bắt đầu thay quần áo rửa mặt cho Huyền Lăng Thương.
Trong khoảnh khắc, ở trong tẩm thất lớn như thế này, không một ai nói gì, im lặng phảng phất âm thanh cái trâm rơi xuống đất đều có thể nghe được.
Đối với sự im lặng này, Đồng Nhạc Nhạc trong toàn bộ quá trình làm chỉ là cúi đầu xuống, mặc long bào vào cho nam nhân , lại chỉnh lý tốt vạt áo, kiểm tra hết lần này đến lần khác. Cuối cùng thấy không có chỗ nào khác không ổn, Đồng Nhạc Nhạc mới lui về phía sau một bước, làm ra bộ dáng thái giám nên có, một mực cung kính mở miệng nói.
"Hoàng thượng, đã xong."
"Ừ."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương chỉ là khe khẽ lên tiếng.
Lập tức, một đôi huyết mâu nhẹ nhàng rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
"Vết thương ở chân, đều tốt lắm sao! ?"
"Ách . . ."
Đối với câu hỏi đột nhiên của nam nhân, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đối đầu huyết mâu động lòng người của nam nhân kia.
Mặc dù, nam nhân vẻ mặt thản nhiên, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được sự quan tâm của nam nhân này đối với nàng.
Nghe vậy, vội vàng không ngừng gật đầu, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.
"Dạ, tạ Hoàng thượng quan tâm, chân nô tài đã không có việc gì ."
"Ừ, không có việc gì là tốt rồi, sau này chú ý một chút."
Cuối cùng lưu lại những lời này, Huyền Lăng Thương liền quay đầu, bắt đầu nhấc chân sải bước đến cửa ra vào.
Nhìn theo bóng lưng to rộng khôi ngô cao lớn của nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. . .
. . .
Gần nhất mấy ngày nay, khí trời đột nhiên chuyển lạnh.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình lại phi thường kém!
Nguyên nhân là, nàng nghe được một chuyện phi thường không tốt.
Bởi vì dịp hội săn mùa thu lần trước, An Y Na vốn muốn thi triển sở trường trước mặt Huyền Lăng Thương , thu hút sự chú ý của Huyền Lăng Thương . Ai biết, bởi vì nàng và Huyền Lăng Phong đột nhiên mất tích, Huyền Lăng Thương bận việc tìm kiếm bọn họ, tất cả mọi người không còn lòng dạ với hội săn mùa thu .
An Y Na tính tình vốn cũng đã không tốt, bởi vì chuyện tính toán của nàng thất bại , nên tâm tình càng kém. Vì thế ở trong cung liền thường xuyên lấy cung nữ thái giám trút giận.
Cung nhân hầu hạ bên người An Y Na, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Để cho Đồng Nhạc Nhạc tức giận chính là, một tiểu cung nữ có quan hệ tốt với nàng lại bị An Y Na đánh. Cho nên mấy ngày nay, sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc cũng không được tốt .
Khi Huyền Lăng Phong đi tới điện Dưỡng Tâm, tính toán tìm Đồng Nhạc Nhạc , thấy sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc không tốt, lập tức mở miệng hỏi.
" Ngươi làm sao vậy, Tiểu Nhạc Tử!? Sắc mặt xấu như vậy, là bị người khi dễ sao!?"
Đối với Huyền Lăng Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không còn kịp đề phòng , vẫn còn bị hăm dọa sợ mất mật.
Đồng Nhạc Nhạc vừa vỗ bộ ngực, vừa liếc mắt tức giận Huyền Lăng Phong.
"Thập Tam Gia, ngươi đi đường nào cũng không có âm thanh vậy! ? Thiếu chút nữa hù dọa nô tài chết bầm !"
Đối với Đồng Nhạc Nhạc mắt trợn trắng mà ca thán, Huyền Lăng Phong chỉ là đưa tay sờ sờ mũi, sau đó mở miệng hì hì cười nói.
" Tiểu Nhạc Tử ngươi như thế nào không nói lá gan của ngươi nhỏ! ? Như vậy cũng có thể đủ bị hù dọa đến!"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói năng vô lại như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ bĩu bĩu môi.
Lập tức, liền quay lại bắt tay vào làm việc .
Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc không để ý tới chính mình, hơn nữa sắc mặt cũng không vui, không khỏi mở miệng nói.
"Thấy, ngươi hôm nay là làm sao vậy! ? Phải chăng là bị người khi dễ, ngươi nói cho Bổn vương biết, Bổn vương giúp ngươi tìm hắn tính sổ đi!"
Huyền Lăng Phong vừa nói lòng đầy căm phẫn , vừa lôi kéo Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán đi tìm người tính sổ .
Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong mặt mày tức giận, người nào không biết , còn tưởng rằng là có người khi dễ hắn đây!
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong bởi vì chính mình mà nổi giận đùng đùng, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi tốt lên.
"Tốt lắm, không phải nô tài bị người khi dễ, là bằng hữu quen biết của nô tài bị người khi dễ, cho nên tâm tình mới kém như vậy ."
"A a, thì ra là thế."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong vốn nổi giận đùng đùng mới yên tâm trở lại.
Chỉ cần không phải khi dễ Đồng Nhạc Nhạc , như vậy hắn an tâm.
Thấy Huyền Lăng Phong đã có vẻ bình tĩnh lại, Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ đến chính mình.
Huyền Lăng Phong có khả năng là chỗ dựa cho nàng. Nhưng hắn cũng không thể là chỗ dựa cho bằng hữu của nàng , nghĩ như thế mà nàng đều cảm giác phi thường bất đắc dĩ.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một hơi.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc dáng vẻ không biết làm sao, mặt mày mất mát, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, mở miệng hỏi .
" Ngươi nói một chút cho Bổn vương xem, Rốt cuộc phát sinh chuyện gì!? Xem Bổn vương có thể hỗ trợ ngươi hay không !?"