Hiện tại , Đồng Nhạc Nhạc cả người mệt mỏi ngồi ở nơi này, mở thức ăn đặt ở trước mặt nàng ra , Đồng Nhạc Nhạc chỉtùy ý bới hai cái, liền không hề ăn nữa.
Bởi vì, nàng thật sự là không có tâm tình ăn a.
Nhớ lại buổi nghỉ ngơi hôm đó, nàng tại lãnh cung tính toán đào trang sức đi ra ngoài thì vẫn còn tiền, ai biết được Huyền Lăng Thương phát hiện, bắt được ngay tại chỗ .
Mặc dù nàng liều bịa chuyện , nhưng Huyền Lăng Thương tạm thời không có được căn cứ chính xác là nàng nói láo , cho nên mới thả nàng đi .
Chỉ là, nàng chôn trang sức ở bên trong lãnh cung ,bị Huyền Lăng Thương mang đi ,một món cũng không lưu lại .
Nhìn thấy đồ trang sức nguyên bản thuộc về nàng , tuy nói là Huyền Lăng Thương đưa, nhưng mà hiện nay đã là của nàng , lại bị Huyền Lăng Thương thu hồi hết, nàng vẫn không thể có nửa câu oán hận.
Ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm đang nhỏ máu, phảng phất có người lùc này đang một tay cầm cây đao ,từ từ cắt từng miếng thịt của nàng , hung hăng hành hạ nàng .
Vừa nghĩ tới những món đồ trang sức này của chính mình , nàng trước đây vẫn còn tính toán dựa vào những đồ trang sức này sống qua nửa đời sau.
Hiện tại thì hay rồi, bị tịch thu toàn bộ .
Hơn nữa, Huyền Lăng Thương lần trước vẫn còn phạt nàng một năm bổng lộc, hiện nay, ngoại trừ ăn uống là nàng không cần phải lo , thì tiền tiêu vặt cũng không có một xu.
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau buồn , phảng phất như cả thế giới của nàng đều trở nên xám xịt .
Giờ phút này, gặp lại Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đang lo lắng nghi hoặc nhìn nàng , trong lòng biết bọn họ lo lắng chomình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là mệt mỏi khoát tay áo, yếu ớt ỉu xìu mở miệng nói.
"Không có việc gì, các ngươi không nên lo lắng."
Dù sao, chuyện này coi như có nói cho bọn họ cũng chẳng để làm gì, không phải sao! ?
Hơn nữa, chuyện này nàng cũng không thể nói cho bọn họ biết được.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm bất đắc dĩ.
Chỉ là , sau này lúc bản thân phiền lòng, liền ngay cả một người để tâm sự cũng không có ai , ngẫm lại cũng thật đáng buồn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ăn không ngon, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, cùng Tiểu Quế Tử bọn họ xua xua tay, mở miệng nói.
"Các ngươi tiếp tục ăn đi, ta trước ra ngoài đi dạo một chút."
Nàng hiện giờ tâm tình bị đè nén, có lẽra ngoài đi dạo một chút giải sầu cũng tốt .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, lưu lại Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử mặt mày lo lắng , sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn.
Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi ra bên ngoài , giờ phút này, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn đi đâu.
Giờ phút này, là thời gian Lý Tường chịu trách nhiệm. Nàng còn nhiều thời gian, cũng không cần thiết phải vội quay trở về điện Dưỡng Tâm.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc liền không mục đích cứ đi tới phía trước .
Vừa đi Đồng Nhạc Nhạc vừa thở dài.
Cũng không biết đi bao nhiêu thời gian, đột nhiên, một hồi tiếng đàn dịu dàng cách đó không xa nhẹ nhàng vọng lại đây.
Tiếng đàn cuốn hút hơn, phảng phất như tiếng hạt mưa rơi trên lá sen, thánh thót dễ nghe.
Lại có lúc như tri âm tri kỷ, chim nhạn hót dài, khí thế hào hùng . . .
Nghe tiếng đàn cuốn hút mà quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc đang mặt mày mệt mỏi ,mắt nhung lập tức sáng ngời!
Bởi vì, nàng nhận được tiếng đàn này, ở bên trong hoàng cung, có thể gảy được tiếng đàn xuất chúng như thế, trừ Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác ra, không còn ai khác!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.
Mới phát hiện,nàng tại lúc bất tri bất giác, đã đi tới bên ngoài cung Bồng Lai.
Cung Bồng Lai bình thường rất ít người đi vào, bên trong cảnh sắc đẹp hơn, đẹp như Tiên Cảnh, Lan Lăng Thiệu Giác bình thường thích nhất tới đây đánh đàn.
Nghĩ đến lúc này Lan Lăng Thiệu Giác ở tại trong cung Bồng Lai, Đồng Nhạc Nhạc bước đi nhanh hơn, hướng tới trong cung Bồng Lai mà chạy .
Hiện tại tâm tình nàng đang phiền toái, nghe thấy tiếng đàn dịu dàng , không biết như thế nào, tâm tình bình phục không ít.
Lại nghĩ đến nam nhân xinh đẹp hòa nhã tuấn tú kia, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc , không khỏi bắt đầu mừng thầm .
Không được bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới trong cung Bồng Lai.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trong cung Bồng Lai,giả sơn nước chảy, rường cột chạm trổ. Có chiếccầu đá Bạch Ngọc nối thẳng đến đình nghỉ mát Bạch Ngọc trên hồ.
Ở trên mặt hồ sóng nước lăn tăn kia, đình nghỉ mát bát giác Bạch Ngọc phảng phất siêu trần thoát tục mà dường như độc lập. Ở giữa cảnh trời nước trong veo, càng tỏ ra phóng khoáng. *ghét nhất tả cảnh..*
Ngày mùa thu ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, soi hồ nước ánh vàng lấp lánh. Bên trong đình nghỉ mát Bạch Ngọc, tiếng đàn du dương không ngừng theo gió vẳng tới.
Bởi vì cự ly có hơi xa, hơn nữa còn lớp lụa mỏng che chắn, Đồng Nhạc Nhạc không thấy rõ lắm cảnh vật bên trong đình nghỉ mát .
Chỉ có điều nàng đã biết rõ, Lan Lăng Thiệu Giác đang tại bên trong đình nghỉ mát.
Nghĩ đến nam nhân dịu dàng như hoa như ngọc kia, giờ phút này đang ở trong đình say sưa gảy đàn, Đồng Nhạc Nhạc không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy. Nàng chỉ lặng lẽ không một tiếng động đi tới, nhằm hướng bên trong đình nghỉ mát .
Lụa mỏng bảy màu theo gió phiêu lãng, tạo ra ở giữa không trung một đường cong phóng khoáng tươi đẹp .
Cũng khiến cho bóng dáng nam nhân đang ngồi đánh đàn bên trong đình nghỉ mát như ẩn như hiện ở trong tầm mắt của Đồng Nhạc Nhạc .
Chỉ thấy trên người nam nhân mặc một bộ trường sam trắng như tuyết , một mái tóc dài đến tận hông tựa như thác đổ, chỉ dùng một dây cột tóc Nguyệt Nha ( hình trăng non) nhẹ nhàng buộc lên một búi nhỏ, còn lại toàn bộ thả rời phía sau, xõa xuống hai bên vai.
Nó làm cho gương mặt tuấn tú như ngọc kia càng được phác họa vô cùng nhuần nhuyễn .
Hàng mi dài cong như cành trúc, vắt đến tóc mai.
Mũi cao thẳng mịn màng như ngọc, lập tức hiện ra tao nhã.
Đôi môi đẫy đà,sắc môi hồng nhuận, phảng phất như hồng mai nở rộ đầu tháng chạp , đẹp đẽ như vậy!
Một đôi hắc mâu hình lá răm kia, giờ phút này có hơi nhắm lại, khiến cho lông mi xem ra càng dài cong vút hơn .
Gió mát hiu hiu, làm một sợi tóc xanh vương vào gò má nam nhân .
Chỉ thấy sợi tóc xanh kia nghịch ngợm lướt qua gò má nam nhân ,khiến cho nam nhân vốn tuấn tú vô song, nay nhìn qua lại tăng thêm vài phần dịu dàng.
Nam nhân không biết có người tới gần, giờ phút này đang đắm chìm mê muội trong tiếng đàn của chính mình gảy.
Mười ngón tay thon thả trắng nõn hiếm thấy, càng là không ngừng lướt trên dây đàn .
Ngay lập tức, liên tiếp tiếng đàn êm dịu, được phát ra từ phía nam nhân. . .
Tiếng đàn du dương, tao nhã dễ nghe, hấp dẫn không nói nên lời.
Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình như được đặt trong biển lửa , bốn phía trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Sau một khắc, hình ảnh lại chuyển, trước mặt mình, phảng phất xuất hiện một dòng suối nhỏ thật dài , bầy cá ở trong nước không ngừng tự do tự tại bơi qua bơi lại.
Cách đó không xa, là những đứa trẻ đang không ngừng truy đuổi vui đùa ầm ĩ. . .
Cuối cùng, hình ảnh vừa chuyển,xuất hiện trước mắt Đồng Nhạc Nhạc, là núi cao liên miên không ngừng , còn có cả thảo nguyên mênh mông.
Trên thảo nguyên, một đàn dê đang ăn cỏ non màu mỡ , thong dong nhàn nhã.
Trời cao trong xanh như vừa được gột rửa, đẹp không sao tả xiết.
Mây trắng lớp lớp, trắng nõn không tỳ vết.
Gió mát hiu hiu, Đồng Nhạc Nhạc chun mũi phảng phất còn có thể ngửi được mùi vị mới lạ ....
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, tiếng đàn đã dừng, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn đắm chìm trong mê muội mới vừa rồi của tiếng đàn dịu dàng , không cách nào kiềm chế.
Cho đến khi một đạo âm thanh mềm mỏng, đột nhiên vang lên, đưa Đồng Nhạc Nhạc quay về thực tế.
"Tiểu Nhạc Tử, làm sao ngươi ở chỗ này! ?"