Trong lúc lúc mọi người đều ở đây sôi nổi bàn luận, thì Đồng Nhạc Nhạc lại đang quét dọn ở bên trong Tàng Thư Các.
Không biết tại sao, từ khi tìm thấy thi thể ở giếng nước, trong lòng nàng đều là bất an và nghi hoặc.
Tại sao mình giả làm tiểu thái giám mà lại không bị phát hiện?
Tại sao cái tên … Tiểu Nhạc Tử thật kia lại không hề xuất hiện?
Còn có, thi thể tìm được ở giếng nước kia , dung mạo so với mình có ba bốn phần giống nhau?
Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy sinh một ý nghĩ vô cùng khiếp đảm.
Chẳng lẽ là, thi thể tìm được ở giếng nước kia chính là Tiểu Nhạc Tử?
Cho nên , cho tới bây giờ cũng không có người phát hiện nàng giả mạo tiểu thái giám?
Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đều được sáng tỏ….
Nghĩ tới hôm kia một đám thích khách tới ám sát, chẳng lẽ là, Tiểu Nhạc Tử không may, sau khi rời khỏi đây bị những thích khách này phát hiện nên bị giết diệt khẩu, quăng vào bên trong giếng nước sao?
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm giác được khả năng như vậy là rất lớn.
Nếu đúng là như vậy, nàng có nên tiếp tục ở lại trong cung, làm thế thân Tiểu Nhạc Tử.
Bởi vì, trong tiềm thức, nàng không hề muốn rời khỏi hoàng cung.
Nàng không muốn rời khỏi hoàng cung, không muốn rời xa Huyền Lăng Thương.
Chỉ cần nàng còn ở bên trong hoàng cung, nàng vẫn còn cơ hội nhìn thấy Huyền Lăng Thương.
Cho dù chỉ là đứng thật xa nhìn trộm hắn, nàng cũng cảm thấy mĩ mãn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có quyết định!
Trong lòng hoan hỉ, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Cái miệng nhỏ nhếch lên, mở miệng hoan hô:
“Tốt! Cứ quyết định như vậy, ha ha…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày kích động vui sướng, chỉ là, nụ cười trên khóe miệng nàng , không duy trì nổi một khắc.
Bởi vì, mới vừa rồi nàng chỉ lo suy nghĩ, căn bản liền quên, nàng lúc này đang đứng trên bàn gỗ để lau chùi đỉnh giá sách.
Giờ phút này, nàng kích động trượt chân, ngay lập tức, thân thể Đồng Nhạc Nhạc mất thăng bằng, cả người liền bổ nhào xuống đất
“A…”
Trong nháy mắt, cảm giác rơi xuống khiến tiếng nói của Đồng Nhạc Nhạc nghẹn lại tại cổ họng, đồng thời trong lòng tràn đầy kinh hãi, quả tim như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Mắt nàng trợn ngược mở to, đầy vẻ kinh hãi .
Tuy nhiên, ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc chính mình khẳng định sẽ ngã trên mặt đất, nếu không chết thì cũng mang lại thương tổn, thì bất ngờ, Đồng Nhạc Nhạc lọt vào một lồng ngực vững trãi.
Mặc dù không chịu đau đớn nào,chỉ là, chuyện tình vừa rồi, có lẽ Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, thật lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.
Cho đến khi, trên đỉnh đầu nàng truyền tới một tiếng nói nho nhã , hiền hậu:
“ Ngươi không sao chứ?”
Nam nhân kia mở miệng, tiếng nói nghe quen thuộc vậy, sẽ không phải là…
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt, là một gương mặt tuấn tú như ngọc.
Lông mi dài cong vút như cành trúc, kéo đến tận tóc mai.
Mũi thẳng tao nhã, đôi môi hồng nhuận.
Nhất là khi cúi đầu ôn nhu, phảng phất như ánh mặt trời tháng ba, trăm hoa đua nở, ấm áp như thế, nho nhã, dễ chịu.
Mà người này, không phải ai khác, đúng là…
“Lan Lăng Thiệu Giác?”
Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi.
Đối với khuôn mặt kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân kia sau khi nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, chỉ là nhẹ nhàng nhướn đôi lông mày đẹp. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc , mang theo một tia kinh ngạc, nghiền ngẫm.
Dù sao, từ khi sinh ra đến giờ, có lẽ lần đầu tiên có một tiểu thái giám lại dám gọi thẳng tên của hắn.
Chỉ là, càng làm cho Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc chính là, trong hoàng cung, lại có một thái giám tuấn tú như vậy.
Chỉ thấy tiểu thái giám trong lòng , làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.
Vầng trán trắng tinh, hàng mi cong vút, mũi thẳng môi đỏ mọng, mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều hoàn mỹ!
Nhất là đôi mắt động lòng người kia, là một đôi mắt to hắc bạch phân minh .
Lông mi dài lại dày, phảng phất như một đôi cánh bướm, pjur bóng xuống ngay chỗ đầu mi mắt hắn .
Hơn nữa, không biết tại sao, khi Lan Lăng Thiệu Giác thấy đôi mắt long lanh như nước, minh bạch trong veo, làm cho người khác nhìn vào, không khỏi liên tưởng đến dòng nước suối trong vắt.
Hơn nữa, không biết tại sao, khi Lan Lăng Thiệu Giác thấy đôi mắt xinh đẹp này , đột nhiên cảm giác rất quen thuộc.
Hình như, hắn đã từng nhìn qua ở nơi nào đó, một đôi mắt trong xanh vời vợi như vậy.
Chỉ là trong lúc nhất thời, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không nhớ ra được.
Đối với Lan Lăng Thiệu Giác nghi hoặc không giải thích được, sau khi Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, dường như muốn nói gì đó, trên mặt một nỗi buồn bực.
Chỉ vì kinh ngạc , nàng lại quên rằng bản thân đang bị Lan Lăng Thiệu Giác ôm!