Bốn phía im ắng, chỉ có âm thanh nức nở của nàng.
Không nghe thấy nam nhân nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy lòng mình thắt lại một cái, cực kì đau lòng.
Hé mở làn môi hồng, tiếng khóc của nàng phút chốc tràn ra, trở nên kích động khác thường, vì vậy âm thanh lại càng thêm thê lương.
"Lăng Thương. . ."
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại té xỉu thêm lần nữa. . .
. . .
"Nhạc nhi, Nhạc nhi. . ."
Bên tai, truyền đến âm thanh rất quen thuộc mà xa xôi.
Âm thanh kia, xa xôi, mờ ảo như thế, dường như từ nơi cách đây khá xa truyền lại.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Nàng vừa mở mắt, chẳng thấy gì ngoài một màu đen sì, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Bốn phía đen, tối như vậy, hệt như một cái động không đáy, làm cho nàng cực kì sợ hãi.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Nơi này, rốt cuộc là nơi nào! ?
Chẳng lẽ, nàng đã chết rồi sao! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang thầm nghĩ thì cách đó không xa, âm thanh quen thuộc lại vang lên lần nữa.
"Nhạc nhi. . ."
"Lăng Thương, là ngươi sao! ?"
Đúng là âm thanh của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức vui vẻ, nàng liền mở miệng kêu lên.
Mặc kệ hiện tại hai người còn sống hay đã chết, chỉ cần Lăng Thương có thể ở bên nàng, chỉ cần như vậy thì Đồng Nhạc Nhạc đã cảm thấy mỹ mãn.
Trong lúc nàng đang nghĩ như thế, ở một chỗ cách đó không xa, đột hiện ra một điểm ánh sáng.
Chỉ thấy, lúc đầu ánh sáng kia giống như ngôi sao trên bầu trời đen kịt, kích cỡ bình thường, nhưng dần dần, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đã thấy được bóng dáng quen thuộc của nam nhân đang đứng tại luồng ánh sáng. . .
Nam nhân đưa lưng về phía ánh sáng, mặt đối mặt nhìn nàng.
Mặc dù, nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, nhưng từ âm thanh và bóng dáng quen thuộc đó, Đồng Nhạc Nhạc liền biết rõ, nam nhân kia là ai rồi.
"Lăng Thương. . ."
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng giữa ánh sáng, nàng liền vui vẻ, lập tức, cất bước chạy hộc tốc về phía nam nhân.
Vào giờ phút này, điều nàng hi vọng nhất chính là được vui sướng bổ nhào vào lồng ngực nam nhân, cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ ấy, để nàng có thể chắc chắn rằng, tất cả những chuyện này, đều là chân thực. Hắn, đang ở rất gần nàng!
Vì vậy mà Đồng Nhạc Nhạc mừng như điên. Nàng cố gắng, dốc sức chạy, thế nhưng nam nhân kia, rõ ràng là gần ngay trước mắt, vậy mà cho dù nàng có chạy nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không thể tới bên cạnh hắn.
Lúc này, giữa nàng và hắn, dường như có một khoảng cách thật dài.
Nàng càng chạy tới, hắn càng lùi lại !
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình chạy từ nãy tới giờ thật là mệt mỏi. Nàng liền mở miệng, hướng về phía nam nhân cách đó không xa, hô.
"Lăng Thương, ngươi tới đây đi! Ta chạy hết nổi rồi...”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói và cả nét mặt, đều lộ rõ vẻ khẩn cầu.
Hơn nữa, trong lòng nàng rất bất an.
Nam nhân kia, rõ ràng gần ngay trước mặt, nhưng nàng có cảm giác giống như hắn đang ở phía xa ngàn dặm, cảm giác như vậy khiến nàng khó chịu.
Sau khi nam nhân nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc thì liền mở miệng, nhẹ giọng nói.
"Nhạc nhi, trẫm phải đi, sau này, không bao giờ có thể ở bên cạnh ngươi nữa, ngươi nhất định phải chăm sóc mình thật tốt...”
Giọng nói của nam nhân lộ rõ sự không đành lòng.
Vừa nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền bị chấn động mãnh liệt, sự bất an trong lòng nàng lại càng thêm mạnh mẽ.
"Lăng Thương, ngươi phải đi! ? Ngươi đi đâu! ? Ngươi không được đi, ngươi đã đồng ý với ta, sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh ta, không phải sao! ?”
"Nhạc nhi, trẫm cũng tưởng rằng sẽ được sống cùng ngươi mãi mãi, chỉ tiếc, trẫm không thể làm được điều này. Độc Cô Ngạo Phong, hắn là một nam nhân tốt, hắn thực lòng yêu ngươi, hắn đối với ngươi không có một điểm nào thua kém trẫm. Vì vậy, sau này tốt nhất ngươi nên đón nhận hắn đi!”
Nam nhân thở dài, trong giọng nói hoàn toàn chứa đựng sự bất đắc dĩ.
Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc không thấy được vẻ mặt hiện tại của nam nhân, nhưng khi nghe được những lời hắn nói, nàng vẫn cảm giác được, hắn không đành lòng nói như vậy, trong lòng hắn nhất định rất khổ sở.
Nghĩ vậy nên Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy lòng mình đau xót, nước mắt nàng lã chã rơi xuống giống như chuỗi trân châu bị đứt, làm ướt hết hai gò má.
"Không, Lăng Thương, ai ta cũng không muốn, ta chỉ cần ngươi! Ngươi không được rời xa ta, không được bỏ rơi ta, van cầu ngươi, Lăng Thương...”
Nàng khóc như mưa, khổ sở cầu xin. Lúc này nàng chỉ cảm thấy lòng mình dường như tê dại.
Nàng cứ tưởng rằng nàng cố sức chạy tới thì sẽ bắt được nam nhân kia. Thế nhưng, đôi chân nàng giống như có thủy ngân đè lên, dần trở nên nặng nề.
Cuối cùng, tới một bước nàng cũng không di chuyển được.
Mà nam nhân đứng giữa luồng sáng kia, lúc nãy còn ở trong tầm mắt nàng, giờ đây ngày càng xa xôi, càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất.
Nàng cảm thấy, nam nhân vừa biến mất trước mắt nàng, có thể không bao giờ xuất hiện nữa. Cảm giác đó khiến cho Đồng Nhạc Nhạc càng thêm sợ hãi.
Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng, tiếng kêu thê lương, bi thảm từ miệng nàng tràn ra.
"Không! Lăng Thương. . ."
Không được rời khỏi ta!
Không được! ! !
. . .
Py: Ta đã khóc *oa oa*
"Nhạc nhi, ngươi mau tỉnh lại! Nhạc nhi. . ."
Khi Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, nàng chỉ nghe thấy những tiếng kêu đầy lo lắng.
Từ từ mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt nàng một mảnh mờ mịt.
Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt trên mắt nàng. Ngơ ngác nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời, nàng thấy trong đầu mình một mảnh hỗn độn, không biết hiện tại là mơ hay thực.
Cho tới khi, nàng nghe thấy âm thanh đầy lo lắng và sợ hãi của Độc Cô Ngạo Phong.
"Nhạc nhi, ngươi sao rồi! ? Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái! ? Vô Tình bà bà, người mau tới xem Nhạc nhi thế nào đi! ?”
Độc Cô Ngạo Phong quay về Vô Tình bà bà đang ở phía sau hắn, nói.
Vô Tình bà bà nghe vậy, lập tức tiến lên, cầm lấy tay Đồng Nhạc Nhạc rồi bắt mạch, cuối cùng bà nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
"Nhạc nhi đã không còn gì nguy hiểm tới tính mạng nữa, cũng may là các ngươi kịp thời cứu nàng. Nếu không, nàng sẽ vì đói hoặc mất quá nhiều máu mà chết.”
Vừa nghe Vô Tình bà bà nói xong những lời này, thì bao nhiêu sợ hãi trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, rốt cuộc tan biến.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt hắn liền rạng rỡ hẳn, vẻ mặt cũng trở nên vui vẻ.
"May là, Nhạc nhi không có việc gì. . ."
Nói xong,Độc Cô Ngạo Phong lập tức vươn cánh tay thon thả, khẽ cầm bàn tay mềm mại, trắng tuyết của Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ cảm thấy, mấy ngày gần đây, thân thể tiểu nữ tử này càng ngày càng gầy.
Ngay cả bàn tay nhỏ bé, xinh xắn này cũng vô cùng lạnh lẽo, điều này khiến hắn rất đau lòng.
Nếu có thể, Độc Cô Ngạo Phong lập tức ôm tiểu nữ này vào trong ngực, hảo hảo mà yêu thương nàng ( Chỗ này ta cảm thấy nên dùng từ “hảo hảo” thì hay và thuận miệng hơn từ “thật tốt” nhiều )...
Trong lúc Ngạo Phong đang nghĩ như vậy, không để ý Đồng Nhạc Nhạc đang ngơ ngác nằm trên giường, tinh thần đã từ từ phục hồi lại.
Nàng biết rằng mình vẫn chưa chết, nơi này chính là hoàng cung của Thương Lang quốc, là phòng ngủ của nàng!
Nàng không chết, vậy còn Lăng Thương thì sao! ?
Hắn rốt cuộc như thế nào ! ?
Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trong mộng nàng thấy giọng nói Lăng Thương Nghĩ tràn đầy đau buồn, lời nói lưu luyến hệt như một lời từ biệt...
Vừa nghĩ tới đây, lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái. Nàng không hề để ý đến vết thương, đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy.
"Lăng Thương đâu ! ? Hắn hiện tại ở nơi nào! ? Hắn hiện tại như thế nào! ?”
Lúc Đồng Nhạc Nhạc nói, đôi mày nàng sít chặt lại, nắm lấy hai tay Độc Cô Ngạo Phong, mặt mày lo lắng, hỏi.
Thấy dáng vẻ hốt hoảng cùng vẻ mặt lo lắng của nàng, Độc Cô Ngạo Phong vô cùng khổ sở, càng thêm đau lòng.
Chẳng lẽ, trong mắt nàng, nam nhân kia thực sự quan trọng tới vậy sao! ?
Trong lòng hắn thầm thở dài.
Đồng Nhạc Nhạc thấy Độc Cô Ngạo Phong không nói một lời, nàng lại càng lo lắng hơn.
"Ngươi mau nói cho ta biết! Lăng Thương hiện nay, rốt cuộc là sống hay là đã... chết! ?
Nói xong chữ cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc thấy cổ họng mình nghẹn lại, nước mắt lại tuôn rơi, nhuộm ướt hai gò má.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, Độc Cô Ngạo Phong mấp máy đôi môi, nhưng không có tiếng nói nào phát ra cả.
Chỉ là, chính sự trầm lặng của hắn rơi vào mắt đồng Nhạc Nhạc, thì nàng cảm thấy trong lòng “lộp bộp” một tiếng, giống như đang ở trong vực sâu không có lối thoát.
Thân thể lảo đảo mấy bước, rồi ngã ra giường.
"Lăng Thương, hắn...hắn phải chăng là đã...đã chết. . . ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày thê lương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay kia liền trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu.
Hơn nữa, những giọt nước mắt kia vừa trong suốt lại long lanh, khiến ai nhìn qua nàng, càng cảm thấy điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Không đành lòng nhìn Đồng Nhạc Nhạc tiêp tục đau lòng, khổ sở, Linh nhi đứng một bên, lập tức tiến lên, mở miệng nói.
"Hắn hiện tại còn chưa chết, chỉ là. . ."
"Thật sự! ? Lăng Thương vẫn chưa chết! ? Như vậy hắn đang ở chỗ nào! ? Ngươi mau nói cho ta biết, van cầu ngươi, Linh nhi! ! !”
Vừa nghe được những lời nói của Linh nhi, đôi mắt vốn tràn đầy buồn bã của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời, y như cây nến được thắp sáng trong đêm tối, lộ rõ vẻ hi vọng và vui sướng.
Chỉ là, khi nhìn vào đôi mắt nàng, tràn đầy sung sướng như vậy, Linh nhi lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cuối cùng nàng nuốt hết toàn bộ những lời kia vào bụng.
"Bây giờ hắn còn đang ở phía đông buồng lò sưởi...’
Linh nhi vừa nói dứt lời, thân thể Đồng Nhạc Nhạc chợt lóe lên, giống như chiếc cung tên rời khỏi tiễn, “toa” một cái, liền không thấy bóng dáng.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của mình, Linh nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng lập tức nghĩ tới nam nhân kia, Linh nhi liền dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Độc Cô Ngạo Phong.
Chỉ thấy nam nhân kia lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời, chỉ là, nét đau buồn trên mặt lại không hề suy giảm, khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi chua xót theo...
. . .
"Lăng Thương, ta đã đến đây rồi!"
Đồng Nhạc Nhạc một lòng chỉ nghĩ tới Huyền Lăng Thương, không hề để ý tới vết thương trên người mình, dọc theo đường đi, không biết đã ngã sấp xuống biết bao nhiêu lần.
Trên người nàng đau đớn không thôi, nhưng nàng mặc kệ.
Nàng vất vả đi tới buồng lò sưởi, liền vọt ngay tới đại sảnh.
Đám cung nhân đang hầu hạ ở trong phòng vừa nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Đồng Nhạc Nhạc thì vô cùng sửng sốt. Linh nhi thấy vậy liền đưa tay ra hiệu với bọn họ, cả đám nô tài liền lui ngay khỏi gian phòng. Việc này Đồng Nhạc Nhạc không hề hay biết.
Giờ phút này, Ánh măt của nàng chỉ tập trung trên người nam nhân, không hề di chuyển dù chỉ một li.
Nam nhân lẳng lặng nằm trên giường, không chút động đậy, dường như hắn ngủ rất sâu.
Mái tóc bạc trắng như tuyết kia giờ đã khôi phục thành một đầu tóc đen nhánh, mềm mại, xõa xuống sau gáy và trước ngực.
Nhưng mà trên người nam nhân chi chít những vết thương, đặc biệt là ở trên trán, quấn rất nhiều băng.
Vừa nghĩ tới khi nàng đang hôn mê, đã từng sờ tới vết thương sau gáy của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ hết hồn hết vía.
Nàng cực kì đau lòng, nước mắt, lại lần nữa rơi xuống như mưa, nhuộm ướt hai gò má.
Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi tới, sà vào cạnh giường, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của nam nhân, rồi nhẹ nhàng xoa bóp. (Mảnh dẻ rồi, thế này đau lòng quá)
"Lăng Thương, ta đã đến rồi đây. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.
Chỉ là, cho dù nàng có gọi như thế nào thì Huyền Lăng Thương cũng không hề nhúc nhích, càng không tỉnh dậy.
Giống như hắn sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng lo lắng.
Nàng liền quay đầu, nhìn về phía Linh nhi.
"Linh nhi, Lăng Thương rốt cuộc bị thương như thế nào ! ? Đến lúc này, chẳng lẽ ngươi còn muốn giấu diếm ta sao! ?”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa đem ánh mắt cầu khẩn nhìn Linh nhi.
Linh nhi nghe vậy, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc đến thê lương như vậy, nàng càng lo lắng , nhưng Linh nhi biết, tới nước này rồi thì cũng không thể giấu nàng được nữa.
Nghĩ tới đây, Linh nhi đầu tiên là thở dài một hơi rồi mới mở miệng nói.
“Khi chúng ta nhận được tin tức, lập tức đi cứu các ngươi còn đang ngập trong đống bùn đất, nhưng các ngươi đã ở trong đó một thời gian rất dài. Cả hai người đều hôn mê bất tỉnh, bọn ta rất sợ hãi, nhưng sau đó liền cho người kiểm tra thật kĩ, mới phát hiện, chẳng qua vết thương của ngươi rất nhẹ. Bởi vì nam nhân này đã dùng thân thể mình che chở cho ngươi thật tốt, còn trên người hắn thì lại có vô số vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là vết thương ở đầu, đủ để khiến hắn đi chầu Diêm vương rồi. Ta không ngờ được, hắn lại có thể chống đỡ đến tận bây giờ...”
Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu! ?
Bởi vì chỉ có tình yêu, mới làm cho con người dũng cảm chiến đấu với tử thần...
Trong lúc Linh nhi đang thở dài thì Đồng Nhạc Nhạc vì nghe những lời này mà lòng đau như cắt.
Nhìn cả người Huyền Lăng Thương quấn băng thật dày, trên người hắn hầu như không có chỗ nào lành lặn.
Nghĩ đến nam nhân này dũng cảm quên bản thân mình, dùng cơ thể hắn che chắn cho nàng, cuối cùng lại bị thương nghiêm trọng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ hận không thể thay hắn chịu những vết thương này, chính nàng đã khiến hắn ra nông nỗi này.
Vừa nghĩ tới đây, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc đẫm lệ, lòng như đao cắt. Nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng hỏi lần nữa.
"Linh nhi, ngươi nói cho ta biết, Lăng Thương hắn, còn có thể tỉnh lại hay không! ?”
Sau khi nói ra những lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại, ánh mắt nhìn Linh nhi vô cùng căng thẳng.
Linh nhi nghe xong, trên gương mặt tinh xảo liền tràn đầy bối rối.
Đôi mắt long lanh từ từ cụp xuống, bất đắc dĩ thở dài.
"Haizzz, cho dù cho ta và Vô Tình bà bà dùng hết y thuật của mình, cũng chỉ có thể giải trừ độc dược trên người hắn, nhưng hắn bị thương quá nặng, đặc biệt là ở đầu, hơn nữa đã bỏ lỡ thời cơ cứu chữa, cho nên...”
Linh nhi nói tới đây, không khỏi dừng một chút, mới mở miệng nói tiếp.
"Có thể tỉnh lại nữa hay không, phải dựa vào vận mệnh của hắn...”
Nói tới đây, Linh nhi không khỏi thở dài một hơi.
Đối với kết quả trước mắt này, nàng không muốn thấy một chút nào.
Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, chính là bằng hữu tốt nhất của nàng, thấy Đồng Nhạc Nhạc đau lòng, khổ sở như thế, Linh nhi cũng không chịu nổi.
Chỉ tiếc, nam nhân này, vốn là trúng độc do con bò cạp cắn trả, sớm không còn nhiều thời gian, hơn nữa, vì bảo vệ Đồng Nhạc Nhạc nên mất máu quá nhiều, vết thương trên đầu, càng thêm nghiêm trọng!
Dù cho Hoa Đà tái thế, có lẽ cũng phải chịu bó tay! ?
Hiện tại, có thể nhìn thấy nam nhân này, rất có ý chí nghị lực.
Nếu như hắn không chống đỡ nổi nữa. . .
Nghĩ tới đây, Linh nhi trong lòng nhói lên một cái.
Còn Đồng Nhạc Nhạc khi nghe lời Linh nhi vừa nói, liền ngây ra như phỗng, mặt mày đau thương.
Nếu nam nhân này thực sự chết đi, vậy nữ nhân này, chắc cũng không sống nổi! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Linh nhi lại nhói thêm một cái, khóe mắt nàng đỏ hoe.
Nhưng Linh nhi biết, mình ở lại chỗ này cũng chẳng thể làm được gì, không thể làm gì khác hơn là yên lặng rời đi, trả lại không gian cho hai người...
. . .
Linh nhi rời đi, nhưng Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn không hay biết.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người nam nhân trước mặt.
Nam nhân này vì nàng mà ra nông nỗi này, Đồng Nhạc Nhạc liền vô cùng đau lòng. Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, nhuộm đầy hai gò má.
"Lăng Thương, ngươi nhất định phải chống đỡ, ngươi nhất định phải tỉnh lại, ta thật sự không thể mất đi ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ lại ta. Ngươi đã nói, ngươi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngươi đã nói. . ."
"Lăng Thương, nếu như ngươi thật sự chết đi, ta thề, ta nhất định sẽ đi theo ngươi. . ."
"Lăng Thương, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, cái gì ta cũng đều nghe theo ngươi, chỉ cần ngươi đừng rời khỏi ta, Lăng Thương...”
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không ngừng nói ở bên tai nam nhân.
Giờ này khắc này, chỉ cần có thể khiến cho nam nhân này tỉnh lại, cho dù là phải lấy mạng của nàng đổi lấy mạng của hắn, nàng cũng cam tâm tình nguyện!
Chỉ cần, hắn có thể tỉnh lại. . .
Đúng lúc Đồng Nhạc Nhạc đang không ngừng cầu khẩn như thế, không hề chu ý, cách đó không xa, có một bóng dáng cao to, đứng yên lặng ở cửa ra vào, lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu đang ngồi bên giường, nắm chặt tay Huyền Lăng Thương, nói những lời cầu khẩn.
Nàng như vậy, khiến tim hắn đau nhói.
Hắn biết rằng, mặc kệ hắn cố gắng ra sao, nàng cũng sẽ không yêu hắn, cho dù chỉ là chút ít...
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong đau lòng rất nhiều, đối với nam nhân đang bất tỉnh trên giường kia, lại càng thêm hâm mộ.
Hắn yêu nữ nhân này, một điểm cũng không thua kém Huyền Lăng Thương, nhưng Huyền Lăng Thương lại may mắn như vậy, được nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu hắn như thế.
Độc Cô Ngạo Phong không khỏi thở dài một hơi.
Đôi mắt màu hổ phách, từ từ chậm rãi ngước lên, nhìn bầu trời trong sáng màu xanh lam.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, trời xanh mây trắng, đẹp như vậy.
Chỉ là, giờ khắc này, giờ này khắc này, trong lòng hắn, vô cùng chua xót.
Lam Vũ và Tử Dạ yên lặng đứng sau Độc Cô Ngạo Phong, nhìn thấy dáng vẻ bi thương của hắn, cũng không đành lòng.
"Hoàng thượng. . ."
Lam Vũ mở miệng, mấp máy đôi môi, nhưng cũng không biết nói gì để an ủi đế vương trước mặt này.
Tử Dạ lại càng không nói gì, hắn vốn không am hiểu việc an ủi người khác.
Chỉ là, Độc Cô Ngạo Phong biết tâm tư của bọn họ, nhẹ nhàng cong môi, khe khẽ cười một tiếng.
"Ha hả, Lam Vũ, Tử Dạ, các ngươi có biết, tình yêu là gì không! ?”
"Yêu! ?"
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói tới đây, Lam Vũ và Tử Dạ đầu tiên là quay mặt nhìn nhau một phen. Ngay sau đó, Lam Vũ hé mở làn môi hồng, đem nhận định về tình yêu của mình, chậm rãi nói ra.
"Lam Vũ cho rằng, yêu, chính là có thể thấy người mình yêu, được hạnh phúc và sung sướng! Chỉ cần như vậy, thần đã cảm thấy mỹ mãn.”
Lam Vũ nói tới đây, ở trong đầu, không khỏi xuất hiện hình bóng của Linh nhi. Trên mặt hắn, lập tức nhuộm thêm vài phần hạnh phúc.
Thấy vậy, trong mắt Độc Cô Ngạo Phong, liền xẹt qua vài phần hâm mộ.
Trên đời này, hạnh phúc nhất, có lẽ chính là người mình yêu, cũng sẽ yêu mình! ?
Đáng tiếc, có lẽ đời này, hắn cũng không tìm được nữ nhân như vậy...
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi thở dài một hơi.
Ánh mắt tràn đầy bi thương, lại lần nữa rơi trên người nữ nhân đang khóc đầy thương tâm ở trong phòng. Hắn liền hé mở làn môi hồng, từ từ nói.
"Vẫn còn có một cách yêu, đó chính là buông tay...”
Chuyện này, hắn rốt cuộc phải rút lui.
Hắn cuối cùng cũng không thắng nổi nam nhân kia.
Giờ phút này, hắn chỉ hi vọng, trời cao thương hại, có thể để cho nữ nhân hắn yêu mến sẽ được hạnh phúc...
. . .
Một năm sau ...
Linh Nhạc Quốc, điện Dưỡng Tâm.
Lại thêm một mùa xuân, băng tuyết tan, đất đai màu mỡ, trăm hoa đua nở, làm đẹp cho ngày xuân, cảnh đẹp đầy sức sống!
Ánh nắng mặt trời rực rỡ kia, qua cánh cửa chạm trổ hoa văn được mở rộng, chiếu sáng cả phòng ngủ.
Chỉ thấy tại phòng ngủ nguy nga lỗng lẫy, bức rèm đung đưa, lụa mỏng rũ xuống, bọc quanh đĩnh đồng, bên ngoài khói xanh lượn lờ, một phòng đàn hương ấm áp.
Ở trong tẩm thất, im ắng, tới âm thanh lá rụng cũng có thể nghe được.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, ngay cửa phòng ngủ, đột nhiên vang lên tiếng “Ai nha” cùng tiếng mở cửa cọt kẹt.
Ngay sau đó, một nữ nhân với dáng người thướt tha, đáng yêu bưng một cái chậu đồng, từ từ đi vào trong tẩm thất.
Thiếu nữ này mặc một chiếc váy tơ lụa mỏng màu hồng nhạt, mặt mũi xinh xắn đẹp đẽ.
Mái tóc nàng đen nhánh, chỉ tùy ý búi lại, trên đầu không hề có một món trang sức nào.
Tuy chỉ như thế nhưng không làm giảm đi khí chất thanh nhã thoát tục của nàng.
Chỉ thấy người nữ nhân này, từ từ bưng chậu đồng đi vào phòng, liền đặt chậu trên chiếc bàn cạnh giường, sau đó cầm lấy khăn tay sạch sẽ, nhúng vào trong nước, rồi vắt khô. Sau đó, nàng đỡ nam nhân trên giường dậy, từ từ lau chùi cơ thể hắn.
Hành động của nữ nhân vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết, những việc này, nàng sớm đã làm vô số lần, đã quá quen thuộc.
Nàng ngồi bên giường, giống như thường ngày, vừa lau chùi thân thể của nam nhân, vừa chậm rãi nói ra những chuyện thú vị gần đây nhất.
"Lăng Thương, ngươi biết không! ? Yên Nhi mang thai rồi, Thập Tam sau khi biết được, không biết có bao nhiêu vui sướng, nhớ trước kia Thập Tam là một con người nóng nảy, ham chơi như tiểu hài tử, không ngờ nhanh như vậy, đã sắp trở thành phụ vương rồi! Hơn nữa, hiện tại, Thập Tam hiểu chuyện hơn nhiều, rất được mọi người kính trọng, gánh trên vai trọng trách nặng nề. Ta nghe Vương gia nói, Thập Tam còn cố gắng xử lí chuyện triều đình, Thập Tam hắn, đã thay đổi rất nhiều...”
"Còn có Vương Gia, ha hả, ngươi cũng không biết, Vô Tâm đã tốn biết bao tâm tư và thời gian theo đuổi hắn, may là, Vô Tâm nàng cố gắng nỗ lực như vậy cuối cùng cũng nhận được hồi báo, Vương gia rốt cuộc cũng tiếp nhận nàng rồi! Ngày thành thân của bọn họ cũng sắp tới rồi!Cho nên, Lăng Thương, ngươi nhất định phải mau mau tỉnh lại đi! Ngày thành thân của Thập Tam và Yên Nhi, ngươi đã bỏ lỡ, vậy nên tiệc đầy tháng đứa bé của bọn họ và hôn sự của Vương gia và Vô Tâm, ngươi không thể bỏ lỡ lần nữa. Ta nghe Vương gia nói, hắn muốn chờ ngươi tỉnh lại, mới có lòng dạ thành thân, nhưng nghĩ đến Vô Tâm, ta không đành lòng để nàng chờ lâu như vậy. Cho nên, Lăng Thương, ngươi phải nhanh nhanh tỉnh lại đi...”
"Lăng Thương, tất cả mọi người chúng ta đều đang đợi ngươi tỉnh lại đây! Chúng ta nhất định không vứt bỏ ngươi, càng không buông tha ngươi, ngươi chính là Hoàng đế của Linh Nhạc quốc, ngươi phải gánh vác trên vai toàn bộ trách nhiệm đối với dân chúng Linh Nhạc quốc. Vì vậy, Lăng Thương, ngươi không nên ngủ tiếp, sẽ lười biếng đi đó, ngươi mau tỉnh lại đi...”
Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, mũi cay cay, khóe mắt cũng đỏ.
Hé mở làn môi hồng, âm thanh, cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
"Lăng Thương, ngươi mau tỉnh lại đi! Ta thật rất nhớ ngươi, ngươi cũng đã biết, coi như mỗi ngày có thể thấy ngươi, chính là, tâm của ta lại đau lắm, ta nhiều lần mơ thấy ngươi tỉnh lại, sau đó ôm ta giống như trước kia, gọi ta Nhạc nhi, còn nữa, ta muốn cùng ngươi sinh con dưỡng cái. Ngươi đã từng nói, chúng ta nhất định phải sinh thật nhiều hài tử. Ngươi cũng đã nói, muốn ta trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng hiện tại, tại sao ngươi tàn nhẫn như vậy, lại khiến ta đau lòng như thế! ?”
Vừa dứt lời, nước mắt dừng lại ở viền mắt rốt cuộc cuộc cũng rơi xuống.
Đồng Nhạc Nhạc khóc thương tâm, cuối cùng không chịu nổi, dựa vào ngực của nam nhân, khóc nức nở.
"Đã suốt một năm, Lăng Thương, tại sao ngươi vẫn chưa tỉnh lại! ? Lăng Thương, ngươi cũng đã biết, ta đã khôi phục trí nhớ trước kia, chính là, bởi vì ta nhớ lại tất cả mọi chuyện, tâm vì vậy mà càng thêm đau, mỗi ngày ta đều muốn đến căn phòng trước kia của chúng ta, khi đó chúng ta sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Lăng Thương, ngươi cũng biết, ta yêu ngươi cỡ nào mà, ta nhớ ngươi biết bao, ngươi mau tỉnh lại đi... Ô ô ô...”
Đồng Nhạc Nhạc khóc thê lương, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát.
Đồng Nhạc Nhạc không biết, mình còn có thể gắng sức bao lâu nữa.
Bởi vì mỗi ngày nàng đều nhìn thấy nam nhân này, không hề có sức sống nằm trên giường, lòng của nàng cũng theo đó mà đau đớn vô cùng.
Tại sao trời cao lại quá tàn nhẫn với bọn họ! ?
Hai người yêu nhau sâu đậm như thế, lại khiến bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy! ?
Lăng Thương của nàng, đến lúc nào mới có thể tỉnh lại, để gọi nàng một tiếng Nhạc nhi! ?
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng thấy đau lòng.
Đồng Nhạc Nhạc còn đang thương tâm muốn chết, bỗng nhiên, một giọng nói rất quen thuộc phát ra từ trên đỉnh đầu nàng.
"Nhạc nhi, ngươi đừng khóc, ngươi khóc nữa thì tâm trẫm sẽ rất đau...”
Nam nhân mở miệng, âm thanh hơi yếu ớt, không hề che giấu sự yêu thương.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghe được những lời này, nàng liền sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Bởi vì, đã nhiều lần, nàng đều cho là chính mình nghe được Huyền Lăng Thương đang gọi nàng, chỉ là, rốt cuộc, mỗi lần như thế đều khiến nàng cảm thấy thất vọng.
Cho nên, nàng sợ hãi. . .
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là dựa ở trong lòng nam nhân, khóc thương tâm, đem tất cả nước mắt, toàn bộ trút ra...
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, một đôi cánh tay thon thả, nhẹ nhàng xẹt qua gò má của nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Cảm nhận được trên mặt có cảm giác khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên, theo cánh tay thon thả kia nhìn lên.
Đối diện, chính là một đôi huyết mâu động lòng người! ! !
Đôi huyết mâu quen thuộc này mỗi ngày nàng đều mơ thấy, nam nhân này, đang dùng ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn nàng...
Vậy ra, đây không phải là mộng!!!
Nam nhân này, rốt cuộc tỉnh rồi! ???
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức chấn động mãnh liệt, chỉ cảm thấy, lòng mừng như điên, nhanh chóng từ đáy lòng xông lên đỉnh đầu. Cả người nàng như muốn chôn vào ngực nam nhân.
Nàng đợi suốt một năm , đợi lâu như vậy, rốt cuộc, hắn đã tỉnh lại!!!
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không khỏi giật mình la lên thành tiếng
"Lăng Thương, không phải ta đang nằm mơ chứ! ? Ngươi thật sự đã tỉnh lại! ? Ngươi thật sự đã tỉnh lại sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, xúc động hô to.
Dù sao, nàng đợi thời gian dài như vậy, tâm can đều tan nát.
Nàng sợ hãi, sợ rằng tất cả điều này, chỉ là nàng đang nằm mơ thôi!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là vươn cánh tay nhỏ bé hung hăng nhéo má mình một cái.
Đồng Nhạc Nhạc dùng sức lực, quả là không nhẹ, ngay lập tức, một luồng đau đớn, nhanh chóng từ gương mặt Đồng Nhạc Nhạc truyền đến, khiến cho nàng đau tới méo miệng.
Chỉ là, tuy đau như vậy nhưng một điểm Đồng Nhạc Nhạc cũng không để ý.
Bởi vì trên mặt đau, có nghĩa là, tất cả những điều này không phải là nàng đang nằm mơ, mà đều là sự thật! Huyền Lăng Thương thực sự đã tỉnh lại!
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc liền hé mở, không khỏi cười rộ lên.
"Ha hả, Lăng Thương, ngươi tỉnh rồi, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ha hả. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mừng rỡ, cái miệng lại càng há ra thật lớn, nhưng mà, nàng không cẩn thận làm liên lụy tới chỗ vừa bị nhéo, ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc lại đau méo cả mặt.
Đồng Nhạc Nhạc không biết, hiện tại mình vừa khóc lại vừa cười, khiến cho người kia cảm thấy có bao nhiêu tức cười.
Giờ phút này, nàng chỉ cần Huyền Lăng Thương tỉnh lại, nàng cái gì cũng không để ý !
Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mừng tới như thế, Huyền Lăng Thương liền đau lòng.
Hắn lẳng lặng nhìn nữ nhân vừa khóc vừa cười trước mắt mình, trên mặt vẫn còn sưng đỏ, Huyền lăng Thương vừa ảo não, vừa đau lòng.
Mặc dù Huyền Lăng Thương đã hôn mê suốt một năm, nhưng kì thực ở trong này, ý thức hắn lại vô cùng tỉnh táo.
Cho nên, hắn biết thiếu nữ này, mỗi ngày đều tới đây, những lời nàng nói, toàn bộ hắn đều nghe được.
Cả năm nay, thiếu nữ này, cho tới bây giờ cũng không bỏ rơi hắn.
Nàng đối với hắn, mỗi một phút cố chấp, mỗi một phút tưởng nhớ, đều khiến hắn đau lòng vô cùng.
Huyền Lăng Thương biết, nếu Đồng Nhạc Nhạc vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ sợ, hắn không thể sống nổi...
Bởi vì, hắn biết nàng đang chờ hắn, nên hắn mới cố gắng tỉnh lại, hắn không muốn nàng vì hắn mà thương tâm ...
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho nàng.
Lúc nam nhân đưa bàn tay sờ qua vết sưng đỏ trên mặt nàng, trong mắt hắn, không che giấu nổi đau lòng.
"Nhạc nhi, ngươi là đứa ngốc sao! ? Dùng sức như vậy với bản thân mình, chẳng lẽ không đau sao! ?”
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, vừa có trách cứ, vừa có yêu thương.
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt, càng là tràn ngập kích động và hạnh phúc.
"Ha hả, không đau, chỉ cần Lăng Thương ngươi đã tỉnh lại, dùng sức hơn nữa ta cũng không đau!"
Nữ nhân mở miệng, ánh mắt nhìn nam nhân, lộ rõ tình yêu và sự tín nhiệm.
Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Thương nhảy mạnh lên một cái, không khỏi đưa tay, ôm nàng thật chặt trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Hắn mở miệng, âm thanh giống như thở dài.
"Nhạc nhi, đứa ngốc này. . ."
Ngược lại, đứa ngốc này, khiến hắn quyến luyến như thế. . .
Bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, nghe thấy âm thanh đầy thương tiếc của nam nhân, nước mắt Đồng Nhạc Nhạc, không nhịn được lại lần nữa rơi xuống.
Chỉ là hiện nay, nước mắt này là do quá vui mừng mà thôi.
"Lăng Thương, ngươi cũng đã biết, có thể được ngươi ôm lại lần nữa vào trong ngực, giờ khắc này, ta đã chờ đợi suốt bao nhiêu thời gian! ? Mỗi ngày, ta đều chờ mong ngươi sẽ tỉnh lại, sau đó giống như bây giờ, gắt gao ôm ta, nhẹ nhàng gọi ta là Nhạc nhi. Đáng tiếc, một năm này, ngươi không hề tỉnh lại, ta cảm giác lòng ta tan nát, Lăng Thương, sao ngươi lại hư hỏng thế chứ! ? Bắt ta chờ lâu như vậy...”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, qua giọng nói, có thể thấy được nàng đang giận dỗi.
Nước mắt trên mặt, càng rơi nhanh hơn, làm cho y phục của nam nhân bị ướt đi.
Cảm giác được bộ ngực ướt át, hơn nữa nữ nhân kia từng tiếng khổ sở oán trách, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm đều tán nát.
"Thật xin lỗi, Nhạc nhi, để ngươi phải chịu khổ, đều là lỗi của trẫm, trẫm hứa với ngươi, sau này, sẽ không bao giờ để ngươi phải buồn phiền nữa, trẫm vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, còn nữa...”
Nói tới đây, nam nhân đột nhiên dừng một chút, sau đó, ghe sát tai Đồng Nhạc Nhạc, nói nhỏ.
"Trẫm vừa mới nghe được, người nào đó nói, muốn cùng trẫm sinh thật nhiều hài tử. Cho nên, trẫm nhất định phải khỏe lại nhanh lên một chút, để thực hiện được nguyện vọng của người ta nha!”
Nam nhân mở miệng, âm thanh khàn khàn, ở trong giọng nói, lộ rõ sự hài hước và trêu chọc!
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đang khóc nức nở trong lòng nam nhân, chỉ cảm có một luồng khí nóng, xông thẳng tới đỉnh đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt nhìn nam nhân, hết sức ngượng ngùng.
"Lăng Thương, ngươi. . . thật hư!”
Nữ nhân mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ.
Cũng không biết, những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, cùng với giọng nói nũng nịu rơi vào mắt Huyền Lăng Thương, là mê người cỡ nào!
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi xao động, không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nàng một cái...
Mềm mại như vậy, ấm áp như vậy, chân thật như vậy, tất cả điều này, đều là sự thật!
Giờ khắc này, hắn cũng đã đợi bao lâu nay rồi!
Trong lòng cảm thán, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng thâm tình chân thành, tình ý thắm thiết. . .
"Nhạc nhi, trẫm yêu ngươi. . ."
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc nở một nụ cười mãn nguyện, trả lời.
"Lăng Thương, ta cũng yêu ngươi. . ."
. . .
Py: hớ hớ, vừa tỉnh lại chưa gì đã bắt đầu muốn H rồi kìa, anh em có muốn xem H ko, sắp có...
Năm năm sau.
Đêm đã khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Một đêm mùa thu, khung cảnh thơ mộng, quyến rũ động lòng người!
Những vì sao lấp lánh, trăng sáng giữa trời, làm cho đêm càng thêm đẹp, làm cho người càng thêm say!
Giữa điện Dưỡng Tâm, một nam một nữ, đang trêu đùa nhau.
“A, Thương, ngươi xấu xa...”
Nữ nhân nói nhỏ, trên gương mặt tinh xảo, nhỏ nhắn kia, hoàn toàn đỏ ửng, trong mắt một mảnh mông lung, giọng nói nũng nịu, ngượng ngùng.
Nàng không biết, dáng vẻ này, mê người tới cỡ nào, khiến cho nam nhân không thể kìm hãm được, liền mở miệng trêu nàng.
"Nhạc nhi, nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, chẳng lẽ là, Nhạc nhi không thích sao! ?"
Huyền Lăng Thương cố ý vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng du ngoạn trên người Đồng Nhạc Nhạc, không ngừng khiêu khích, không ngừng trêu đùa nơi mẫn cảm của nàng...
Ngay lập tức, nữ nhân chỉ cảm thấy một cơn rung động khó có thể dùng từ ngữ để diễn tả, từ bàn tay nam nhân lan tràn ra toàn thân, cả người nàng, hóa thành một hồ nước mùa xuân.
Thấy nữ nhân mặt mày ửng đỏ, không chịu nổi run nhè nhẹ, nam nhân thấy vậy, chỉ cảm thấy huyết dịch sôi sùng sục.
Sau đó, liếm môi một cái, không nhịn nổi nữa, đôi môi cúi xuống phủ lên người nữ nhân, suy nghĩ làm sao để nhanh chóng công thành đoạt đất.
Tuy nhiên, ngay tại lúc đó, cả hai người bỗng nghe được một hồi âm thanh của trẻ nhỏ từ bên ngoài vang lên.
"Mẫu hậu, phụ hoàng!"
Cùng với âm thanh trong vắt ấy, thì cánh cửa vốn được đóng chặt ngay lập tức bị đẩy ra.
Ngay sau đó, năm đứa bé ngây thơ, diện mạo xinh xắn, giống như những tiểu Kim đồng Ngọc nữ, cùng nhau chạy vào, chạy thẳng tới chỗ Long sàng!
Bỗng nhiên rơi vào tình huống này Đồng Nhạc Nhạc sợ quá liền giật mình la lên một tiếng, lập tức, đưa tay kéo chiếc chăn mềm che chắn, bao bọc thân mình kín mít. Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, vì thẹn thùng mà nhăn lại, hồng hồng đỏ đỏ, giống như một quả táo chín đỏ, rất là dễ thương!
Tuy nhiên, không giống Đồng Nhạc Nhạc, người nào đó cũng có vẻ mặt âm u!
Đã bao nhiêu lần! ?
Tình huống như vậy, hắn đã không nhớ rõ đã xảy ra biết bao nhiêu lần!!!
Mỗi lần, đúng lúc hắn động tình không thôi, tính toán hảo hảo ăn no nê người nào đó, thì bỗng dưng năm tiểu ác ma kia liền tới phá đám, sau đó giống như bây giờ, nhanh chóng xông tới Long sàng, chiếm lấy nữ nhân của hắn!!!
Thật sự là thúc có thể nhẫn nhưng thím không thể nhịn!!!
Dù cho mấy đứa bé này là con ruột của hắn, thì Huyền Lăng Thương vẫn cứ tức giận!
Lửa giận sôi trào, Huyền Lăng Thương không chút khách khí, vươn tay một phen, chỉ với vài động tác, cả đám nhóc lập tức bị vứt ra ngoài. Cùng với hành động này, năm đứa bé kia liền “oa oa oa oa” một tiếng. Ngay sau đó, đám thị vệ vô cùng thuần thục tiếp nhận đám trẻ con bị vứt bỏ một cách vô tình kia.
Nhìn nam nhân trước mắt này, sau khi ném mấy tiểu hài tử ra ngoài thì mặt mày vẫn đen thui, lông mày Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại, trên mặt lộ vẻ ảo não trách cứ.
"Lăng Thương, ngươi không nên làm như vậy nha! ? Bọn trẻ đều là con của chúng ta a! Nào có Phụ hoàng nào như ngươi vậy chứ! ?”
Nghe vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương liền bĩu môi.
"Con của chúng ta! ? Nhưng trẫm lại cảm thấy, bọn chúng đứa nào cũng là kẻ địch của trẫm hết!”
Huyền Lăng Thương nói đến lời này, trong giọng nói nồng nặc mùi dấm chua, phải nói là cả thùng dấm chua luôn.
Lúc đầu, hắn sợ Nhạc nhi vì mất đi đứa bé thứ nhất mà đau thương, cho nên đêm ngày cố gắng tạo người!
Cuối cùng, qua năm năm “làm việc”, tạo ra năm đứa bé này đây!
Vốn Huyền Lăng Thương muốn thực hiện hứa hẹn ban đầu của mình, cũng vì khiến Đồng Nhạc Nhạc hài lòng. Nhưng hiện tại, hắn hối hận!
Hơn nữa, là vô cùng vô cùng hối hận!!!
Bởi vì năm đứa nhóc này, quả thưc là trời sinh cùng hắn đối địch!
Bọn chúng sau khi được sinh ra, liền ngày đêm bám lấy đồng Nhạc Nhạc như hình với bóng.
Nhưng khiến hắn tức nhất, chính là mỗi lần hắn cùng Đồng Nhạc Nhạc làm chuyện kia, chỉ mới làm được một nửa, vũ khí lợi hại của hắn đang chuẩn bị tiến công thì cả bọn nhóc xông vào cắt đứt chuyện tốt của hắn, cứ như đã tính toán thời gian vây!
Chuyện như vậy, xảy ra như cơm bữa, đến Phật cũng muốn phát hỏa!
Nhìn lửa giận ngút trời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trong lòng nàng biết rõ tâm tư củaTrong lòng biết tâm tư của Huyền Lăng Thương, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng đành chịu.
"Lăng Thương, coi như ngươi đã đuổi chúng nó đi, nhưng bọn chúng cũng sẽ không chịu để yên cho ngươi...”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, thì ngoài cửa phòng ngủ, đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn, trong này đang hoàn toàn yên tĩnh, nên âm thanh kia lại càng rõ ràng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ném cho Huyền Lăng Thương một ánh mắt, ngụ ý “Ngươi xem”.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, sắc mặt càng thêm âm u.
Trước kia, khi nghe được tiếng khóc vang dội kia, hắn đều nhượng bộ, còn bây giờ, hắn không muốn tiếp tục nhường nhịn nữa.
Nữ nhân của hắn, tại sao lại đem giao cho người khác! ?
Coi như, mấy người kia đều là con của hắn thì sao chứ!!!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lần nữa leo lên giường, đè lên người nữ nhân, tiếp tục hôn cổ nàng , mở miệng nói.
"Nhạc nhi, ngươi mặc kệ bọn chúng đi, ngươi không cảm thấy, chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn làm sao! ?”
Huyền Lăng Thương vừa nói, vừa hôn lên thân thể Đồng Nhạc Nhạc, hai tay hắn không ngừng trêu đùa chỗ nhạy cảm của Đồng Nhạc Nhạc.
Sau một lúc như thế, Đồng Nhạc Nhạc lần nữa bị trêu đùa, thở gấp liên tục, hai mắt mê ly.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, tâm tư rối loạn, trong lòng biêt đã tới thời cơ, liền đem vũ khí lợi hại ra, chuẩn bị xuất kích...
Tuy nhiên. ( Ta là người ngoài cuộc mà cũng thấy khổ cho anh này, thật là...)
"Oa. . . Mẫu hậu không cần chúng ta nữa!”
"Oa. . . Mẫu hậu, chúng ta thật đáng thương a!"
"Oa. . . Mẫu hậu, Lan nhi muốn nghe người kể chuyện cổ tích!”
"Oa. . . Mẫu hậu, người chỉ thích phụ hoàng, người bỏ rơi chúng ta...”
"Oa. . . Mẫu hậu, ta nhất định phải ngủ chung với người...”
Py: Ta khâm phục anh Thương quá, năm năm năm đứa, mỗi năm một đứa, chăm chỉ quá. Thế đứa nhỏ nhất nhiều nhất cũng mới hơn một tuổi, thế mà đã biết nói, lại còn chạy được mới hay... :v
Nghe được từng tiếng khóc thảm thiết kia, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được.
Lập tức, dùng hai tay đẩy nam nhân đang phủ trên người nàng ra.
"Thương. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, mang vẻ điềm đạm đáng yêu và có lỗi.
Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc không nói ra, nhưng chỉ cẫn nhìn cái vẻ mặt kia, Huyền Lăng Thương liền biết rõ, giữa hắn và năm tiểu ác ma kia, Đồng Nhạc Nhạc sẽ lựa chọn bọn chúng!
Nghĩ vậy, Huyền Lăng Thương vô cùng lo lắng.
Trong lòng càng cực kì khó chịu!!!
Đường đường là vua một nước, mỗi đêm đều phải nín nhịn, không được phát tiết, hắn thân là Hoàng đế, thực sự rất bực bội!!!
Nếu như là những người khác, hắn liền giết chết kẻ đó!
Chỉ hận, mấy người cùng hắn tranh đoạt nữ nhân lại là con ruột của hắn...
Nghĩ tới đây, mặt Huyền Lăng Thương càng đen hơn, trong lòng lửa giận ngút trời, hận không có chỗ trút ra. Tức đến mức, mặt mày đỏ bừng.
Nhìn biểu cảm trên mặt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc im lặng cúi đầu thấp xuống.
Làm thế nào đây? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, nàng cực kì khó lựa chọn...
Trông thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ xin lỗi của Nhạc nhi, Huyền Lăng Thương quả thực không muốn nàng khó xử, chỉ thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, đi tới cửa phòng ngủ.
Lúc cánh cửa gỗ đó bị mở ra, đám tiểu hài tử đang khóc lớn lập tức giống như mũi tên rời cung vậy, chạy ùa vào ngay.
Hơn nữa, khuôn mặt ai nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc, chỗ nào có nước mắt! ?
Khiến cho Huyền Lăng Thương tức tới nghiến răng nhất chính là nhất, mấy đứa trẻ kia lại nhìn hắn với ánh mắt dương dương tự đắc, vô cùng đắc ý, giống như đang diễu võ dương oai. Huyền Lăng Thương hận không thể lột quần bọn chúng, thưởng cho một trận đòn!
Chỉ tiếc. . .
Ý nghĩ, mãi vẫn là ý nghĩ thôi...
Mặt mày Huyền ca đen không kém cái đáy nồi, phải trơ mắt nhìn bọn nhóc kia nhanh chóng chiếm lấy Long sàng, chiếm lấy nữ nhân của hắn. hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, đi về phía căn phòng bên kia...
. . .
Không lâu sau, ở căn phòng bên kia, bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy...
Đêm đã khuya, trừ đám cung nhân, còn lại đều đã ngủ say. Bọn họ ai nấy đều xót xa cho tình cảnh đáng thương của vị Hoàng đế kia, còn đang ở căn phòng đó, không ngừng xối nước lạnh lên thân thể nóng bỏng của mình.
Huyền Lăng Thương ngâm nước lạnh không biết đã bao lâu, thế mà trên người vẫn cứ hừng hực lửa nóng.
Trên gương mặt tuấn tú kia, chính là một mảnh bi thương.
Huyết mâu từ từ nâng lên, nhìn cảnh đẹp trên không trung, Huyền Lăng Thương cảm thấy lòng tràn đầy uất ức.
"Rốt cuộc, cuộc sống như vậy, đến lúc nào mới chấm dứt đây a a aaaaaaaaaaaa...”
. . .
"Ngươi nhìn thấy chưa, Hoàng thượng lại tại ngâm nước lạnh !"
"Xuỵt, ngươi muốn chết a, nếu như bị Hoàng thượng nghe được, không phải ngươi sẽ bị lột da sao!”
"Hôm nay Hoàng thượng lại nổi nóng rồi, các ngươi còn không muốn sống, thì cứ tiếp tục ở chỗ này mà giễu cợt Hoàng thượng đi nhé! ?”
"Haizzz, Hoàng thượng cũng thật đáng thương! Rõ ràng là vua một nước, vốn có tam cung lục viện, vậy mà lại đối với Hoàng hậu tình thâm một mảnh, thật sự là một nam nhân si tình...”
"Xuỵt, đừng nói nữa, hơn nữa, chuyện này vẫn luôn xảy ra thường xuyên, không có gì đáng nói cả. Một tháng hai mươi mấy đêm Hoàng thượng đều tới đây, mỗi lần đều tắm nước lạnh!”
"Ai, Hoàng thượng thật đáng thương. . ."
"Xuỵt, đừng nói nữa, Hoàng thượng nhìn kìa!"
Lời này vừa vang lên, bốn phía liền khôi phục sự yên tĩnh!
Lòng càng cảm thấy đau.
Ở trong tẩm thất, mọi người đã ngủ say .
Huyền Lăng Thương rón rén, lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong tẩm thất.
Nhìn thấy năm tiểu tình địch kia đã ngủ say, Huyền Lăng Thương liền cong môi, trong mắt toàn là xảo trá và đắc ý.
Hừ hừ!
Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn!
Nữ nhân thuộc về hắn, hắn nhất định phải đoạt lại chứ!!!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương càng nhẹ nhàng không một tiếng động, ôm lấy nữ nhân đang ngủ say trên giường, sau đó giống như lúc tới, lặng lẽ không một tiếng động mà rời đi...
Trăng sáng giữa trời cao, người nào đó, liền biến thành một con sói!
Ngao ngao ngao. . . (Con sói đăng ăn con thỏ một cách ngon lành, thật tiếc khi không được nhìn cận cảnh T_T)