Chỉ thấy thiếu niên trong gương đồng , mặc trên người một bộ trường sam trắng tinh, trang phục phi thường vừa với người, đã tôn lên vóc người thon thả .
Ngang hông thắt Yêu Đái vải, chân đi đôi giày màu đen .
Một mái tóc đen nhánh, chỉ là dùng một sợi dây cột tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa, thắt búi cao cao trên đỉnh đầu. Nó làm nổi hẳn lên một khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay. Mặt đẹp như ngọc, trông tựa tranh vẽ, đường nét thanh tú, đầy vẻ phấn chấn.
Nhìn thấy thiếu niên trong gương đồng , mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng lại vẫn không che dấu nổi linh khí trời sinh. Cho dù là chính Đồng Nhạc Nhạc tự mình nhìn , cũng không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên liên tục! Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Chậc chậc chậc, hay cho một chàng điển trai trông tựa như ngọc !
Cho dù là trang phục mặc trên người bằng quần áo vải gai, đều là phong thái tuyệt vời như thế !
Nếu như thay một bộ nữ trang , nhất định là bậc nghiêng nước nghiêng thành, làm điên đảo nam nhân trên thế gian . . .
Trong lòng đang lúc mừng thầm không thôi, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu giật mình của Tiểu Quế Tử.
"Nha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc vào bộ trang phục này trông thật là đẹp mắt đó! !"
Tiểu Quế Tử giật mình la lên, trên gương mặt bầu bĩnhkia lộ ra vẻ kinh ngạc .
Nhìn thấy vet kinh ngạc trên mặt Tiểu Quế Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đắc ý, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Đôi môi đỏ mọng bĩu một cái, nụ cười kia đầy vẻ đắc ý với chính mình.
" Ha ha, đó nhất định là phải đẹp rồi!"
Rõ ràng là một câu tự sướng phi thường , nếu như nói ra từ trong miệng những người khác thì chỉ cảm thấy không biết nói sao. Nhưng mà cũng những lời này nói ra từ thiếu niên trước mắt , thì lại nghe vô cùng dễ thương!
Tiểu Quế Tử thấy vậy, không khỏi ngoác miệng cười một tiếng.
Lại thấy sắc trời đã không còn sớm, vì vậy, liền mở miệng nói.
"Được rồi, chúng ta mau xuất cung đi! Bởi vì ta còn có rất nhiều đồ muốn mua đây!"
Tiểu Quế Tử mở miệng thúc giục.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Tiểu Quế Tử là muốn đi mua đồ cho người nhà, vì thế lập tức gật đầu, lại đứng trước gương đồng kiểm tra chỉnh lý một lần nữa.
Thấykhông hề lộ ra bất cứ sơ hở nào , nàng liền nhanh chóng xoay người, đi theo Tiểu Quế Tử vế hướng tới cửa cung . Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
. . .
Từ khi xuyên qua đến triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc liền được Huyền Lăng Thương mang về trong hoàng cung, một mực sống an nhàn sung sướng.
Hiện nay, nàng đã thành tiểu thái giám, ngược lại có khả năng xuất cung du ngoạn!
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên đường cái Kinh thành có lát đá xanh, bốn phương thông suốt, hai bên đường mái hiên liên miên không ngừng, tinh kỳ phất phơ.
Trên đường cái, càng là kẻ đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Hai bên cửa hàng san sát, có bán củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, có bán tơ lụa lăng la , có bán tứ bảo văn phòng (bút, mực, giấy, nghiên), có bán son màu bột nước trang điểm. . .
Có đủ mọi thứ, làm cho người ta hoa cả mắt!
Ở hai bên đường phố lớn, vẫn còn bày ra không ít sạp hàng nhỏ.
Có bán kẹo đường đồ chơi , có bán tượng gỗ cũng các đồ chơi nho nhỏ, có bán rau dưa và trái cây linh tinh các loại. . .
Một mạch đi tới, nhìn thấy đầu người nhấp nhô trước mắt , vạn người chen chúc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng cảm thán.
Không nghĩ tới, nàng lại xuyên qua đến triều đại này.
Loại chuyện này, trước kia nàng căn bản đều không hề nghĩ tới.
Hiện nay, nhìn thấy trước mắt con đường mang phong vị cổ xưa, những người mang phong vị cổ xưa, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cảm khái vạn phần.
Có điều, cho dù cảm khái đến đâu, thì nàng vẫn bị những sạp hàng nhỏ trên đường hấp dẫn .
Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc lần đầu tiên đến nơi này, đối với tất cả sự vật đều cảm giác phi thường mới mẻ. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc dọc theo đường đi, cứ đi một chút lại ngừng. Nếu cảm thấy hứng thú, liền lưu lại đụng đụng sờ sờ.
Gặp phải gì thích, liền mua luôn.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như một con chim nhỏ vui vẻ sung sướng , trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn và vui vẻ, Tiểu Quế Tử không nhịn được mở miệng cười nói.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, nhìn điệu bộ ngươi hoan hỉ kích động, hình như chưa từng đi qua đường phố !"
"Ách, ha ha, thì sao nào! ?"
Nghe được lời này Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay sờ sờ cái gáy mà ha ha cười nói.
Không trách Tiểu Quế Tử nói như thế, dù sao mỗi lần nàng nhìn thấy điều gì mới lạ , đều sẽ giật mình la lên thành tiếng, hơn nữa vẻ mặt đầy tò mò cảm thấy hứng thú .
Xem ra, nàng cần phải khống chế tốt hơn tâm tình của mình một chút .
Trong lòng so đo , Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử đi dạo suốt buổi sáng, bụng cũng đã đói. Vì vậy, liền tính toán tìm một khách sạn ăn cái gì. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, trên đường cái có rất nhiều đồ ăn.
Hai bên phố lớn , có quán ven đường, có hàng bán cháo miến, có quán bán bánh bao thịt.v..v....
Nhưng mà, khó được ra khỏi cung nên quả thật Đồng Nhạc Nhạc không muốn để cho cái bụng của mình phải tủi thân.
Hơn nữa, trên người nàng còn cả bạc vụn Tiểu Nhạc Tử lưu lại và một cái vòng tay bằng vàng mà nàng đào tại lãnh cung ! Nếu mà không có tiền, cùng lắm thì bán luôn vòng tay .
Ban đầu, nàng vẫn còn băn khoăn Tiểu Nhạc Tử đã chết, người nhà của hắn tới tìm hắn thì làm sao bây giờ! ?
Sau này nàng mới biết được, Tiểu Nhạc Tử cũng giống hệt nàng, là cô nhi.
Nếu không phải hồi đó bị ép buộc với bất đắc dĩ, thì nàng cũng sẽ không thay thế thân phận Tiểu Nhạc Tử ở lại trong cung. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Những bạc này, là của Tiểu Nhạc Tử. Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tính toán cứ len lén mua chúttiền vàng mã linh tinh các loại rồi đốt cho Tiểu Nhạc Tử. . .
Thế nhưng hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc tính toán trước cứ ăn một bụng no rồi hãy nói sau!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc giơ một tay chỉ vào một khách sạn bên đường, mở miệng nói.
"Chúng ta liền đi vào trong đó ăn đi! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử không khỏi nhìn theo phương hướng ngón tay của Đồng Nhạc Nhạc .
Không nhìn còn khá, vừa liếc mắt, Tiểu Quế Tử lập tức trợn tròn mắt.
"Nha! Tiểu Nhạc Tử, nơi đó chínhlà khách sạn lớn nhất Kinh thành! Hơn nữa, những thứ nơi đó , cũng là đắt tiền nhất! Chúng ta không ăn nổi đâu!"