Nói xong lời cuối cùng, hắc mâu của nam nhân có hơi cụp xuống, trên gương mặt xinh đẹp kia càng là nhuộm nỗi sầu đau và bi thương không che dấu nổi.
Nam nhân trước mắt, vốn là vóc người xinh đẹp quá đáng.
Hiện nay, dáng vẻ đau đớn khổ sở trên mặt hắn kia, khiến cho hắn trông đúng là vô cùng buồn đau và đáng thương.
Coi như là người có tâm địa sắt đá mà thấy, khẳng định cũng rơi vào trạng thái tâm không đành lòng. Huống chi là Đồng Nhạc Nhạc! ?
Chiếm lấy thân thể của Tử Kiều, đối với nam nhân trước mắt này, Đồng Nhạc Nhạc vốn là mang theo ý xin lỗi. Hiện nay, lại thấy nam nhân bởi vì sự thẳng thắn của nàng mà đau đớn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thật sự là băn khoăn.
Trong lòng tự trách khổ sở, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là thấy rõ vô cùng tự trách và áy náy.
"Vương Gia, ta. . ."
"Được rồi, Tử Kiều, ngươi cũng không cần nói cái gì, Bổn vương đã hiểu. Hiện tại sắc trời đã không còn sớm , Bổn vương đưa ngươi trở về đi thôi! ?"
Nam nhân mở miệng, hình như sợ Đồng Nhạc Nhạc sẽ áy náy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái.
Chỉ là, nụ cười trên mặt nam nhân lại không che dấu nổi nỗi cô đơn và cay đắng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái, càng tỏ ra tự trách .
Chính là, chuyện tình cảm, là vô phương khống chế.
Hiện nay, trong lòng nàng đã có Huyền Lăng Thương, đó là chuyện vô phương thay đổi.
Đối với Huyền Lăng Dạ, nàng chỉ có xin lỗi .
. . .
Sau lúc Huyền Lăng Dạ đưa Đồng Nhạc Nhạc trở về, chỉ là đưa đến bên ngoài nhà Đồng Nhạc Nhạc , Đồng Nhạc Nhạc liền bảo hắn trở về.
Nhìn thấy bộ quần áo đỏ quái dị kia của Huyền Lăng Dạ, giống như ma quỷ, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phảng phất đè nặng một tảng đá thật lớn.
Nặng nề thở dài một hơi, Đồng Nhạc Nhạc mặt mày buồn bã, từ từ xoay người đi tới gian phòng.
Trong lòng khó chịu, chỉ là, chuyện này, cuối cùng cũng đã nói rõ ràng với Huyền Lăng Dạ , Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện lớn một mực giữ trong lòng.
Chỉ hy vọng, Huyền Lăng Dạ đã nhìn ra ít nhiều . . .
Ngay vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài bất đắc dĩ, đột nhiên, một mùi rượu lộ rõ bỗng nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng.
Ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Làm thế nào trong phòng nàng, lại bốc ra mùi rượu! ?
Trong phòng nàng, rõ ràng không có rượu, không phải sao! ?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc đã đi tới cửa gian phòng .
Nhờ ánh trăng sáng tỏ kia, lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy cánh cửa chạm trổ có hơi hé ra, trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Nàng rõ ràng vào lúc ra ngoài, là đã khép chặt cửa, làm thế nào hiện tại cửa gỗ lại có hơi mở ra! ?
Còn mùi rượu này nữa . . .
Chẳng lẽ là, có người ở trong phòng nàng! ?
Nhưng là, canh ba nửa đêm, rốt cuộc là ai sẽ ở trong phòng nàng đây! ?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc do dự rất lâu, cuối cùng, vẫn không nhịn được tò mò, từ từ đưa tay, đẩy nhẹ cánh cửa chạm trổ chỉ là khép hờ kia ra.
Cùng với 'Y nha' một tiếng, âm thanh cửa gỗ ma sát sàn nhà, ở trong đêm khuya thanh vắng thế này, nghe càng rõ ràng.
Cùng lúc với cánh cửa chạm trổ kia bị nhẹ nhàng đẩy ra, ánh trăng sáng tỏ hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.
Đồng Nhạc Nhạc liền đứng ở cửa gian phòng, ánh mắt tràn đầy tò mò và cảnh giác, nhìn nhìn một vòng khắp trong phòng.
Trong phòng, không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng sáng tỏ kia chiếu vào êm dịu.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nhìn chung quanh gian phòng một vòng, đều không hề phát hiện có người nào đó.
Chẳng lẽ là, do nàng suy nghĩ quá nhiều! ?
Thế nhưng, nếu như gian phòng của nàng không có ai, như vậy mùi rượu này rốt cuộc từ đâu mà đến! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, hai chân đã từ từ bước vào trong phòng .
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đi vào gian phòng, tính toán đốt đèn, đột nhiên cảm thấy một cơn gió mát quái dị thổi tới.
Mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to đôi mắt, hai chân càng theo bản năng lùi về phía sau.
Tuy nhiên, ở sau lưng nàng, cũng là bức tường lạnh lẽo kia.
Thân thể chợt va mạnh ở trên vách tường lạnh lẽo, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn không kịp kêu đau.
Thì một giọng nói trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc, liền truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng.
"Tối nay ngươi đi đâu! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói khàn khàn, vào thời điểm mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh thế này nên càng rõ ràng.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng giật mình.
"Hoàng thượng, tại sao ngài lại ở chỗ này! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày nghi hoặc kinh ngạc.
Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là trợn tròn cực to, tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao hiện tại đang là nửa đêm canh ba, nam nhân trước mắt này, lẽ ra đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ của hắn, không phải sao! ?
Đang yên đang lành, tại sao hắn lại xuất hiện trong phòng nàng! ?
Hơn nữa, trên người nam nhân tỏa ra ngoài mùi rượu, cơ hồ đủ làm hôn mê Đồng Nhạc Nhạc.
Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc tối nay uống bao nhiêu rượu a!
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, nam nhân sau khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại không trả lời, mà là mở miệng hỏi lần nữa.
"Trẫm hỏi ngươi, vừa rồi ngươi đi đâu!?"
Nam nhân mở miệng, lần này đây, nam nhân đề cao âm lượng ở trong giọng nói, càng mang theo vài phần kiềm chế tức giận.
Nghe được lời này của nam nhân, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra.
Mặc dù, nam nhân đưa lưng về phía ánh sáng, làm cho người ta không nhìn ra thần sắc trên mặt hắn.
Chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài sự tức giận, khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Nhận thấy được điều này, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.
Chỉ cảm thấy, nam nhân trước mắt này, phảng phất như một con mãnh thú đang đứng ở bên bờ thịnh nộ , chỉ hơi không chú ý, sẽ khiến nó bổ nhào, một miếng là cắn chết!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bị hù dọa mà toát ra mồ hôi lạnh khắp người.
Sợ hết hồn hết vía, mất bình tĩnh.
Trái tim, càng là giống như mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám thốt ra lời nói thật.
Bằng không, nàng khẳng định chết nhanh hơn!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc do dự một khắc, lập tức, mới hơi mở ra đôi môi, dè dặt mở miệng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài, nô tài mới vừa rồi chỉ là không ngủ được, đi ra ngoài đi một chút thôi. . ."
"Đi ra ngoài dạo một chút!? Ngươi đi dạo một chút ở nơi nào!? Còn nữa, ngươi ở cùng một chỗ với ai! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói,đôi môi đỏ mọng của nam nhân không khỏi cong lên một cái, chỉ là nụ cười kia, cũng không hiện trong mắt.
Những lời nói ra càng giống như phun ra băng sương, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng bối rối.
Nàng cảm giác được, nam nhân này phảng phất không tin lời của nàng!
Nhưng là hiện nay, nàng đã là cưỡi hổ khó xuống .
Nói không chừng, nếu nàng ăn ngay nói thật thì sao! ?
Cái đó tuyệt đối là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là gắt gao cắn cắn môi dưới.
Vừa đã nói dối một câu, nay chỉ có thể tiếp tục bấu víu tiếp.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng nói.
"Mới rồi nô tài mới không có đi chung một chỗ với ai . . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời vừa nói ra, chỉ thấy nam nhân đột nhiên giơ nắm đấm vẫn xiết chặt kia, sau đó bề ngoài hung hăng đánh tới nàng!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to đôi mắt, chu cái miệng nhỏ, mặt mày kinh ngạc.
Huyền Lăng Thương hắn, muốn đánh nàng! ! ! ? ? ? ? ? ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trái tim càng là trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực.
Ngay sau đó, đôi mắt càng là gắt gao nhắm chặt, mặt mày căng thẳng sợ hãi.
Phải biết rằng, Huyền Lăng Thương chính là người tập võ, sức lực lớn tới đâu, có thể nghĩ ra.
Nói đến, hiện nay hắn đang lúc uống say, nếu như chỉ hơi không cẩn thận một cái, liền sẽ đánh chết nàng . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến sợ hết hồn hết vía, đôi mắt nhắm tịt, như chờ cơn đau đớn đến.
Tuy nhiên, nàng đợi rất lâu, cũng không có thấy được bất cứ đau đớn gì.
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở mắt ra.
Lại thấy nam nhân kia xiết chặt nắm tay thành quyền, đang ở trước mặt nàng, cự ly tới nàng chỉ có gần một thước.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt mở to.
Cũng không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều tới mặt khác, lại thấy quyền của nam nhân đã chuyển phương hướng , liền hung hăng đánh ở trên vách tường phía sau nàng .
Chỉ nghe đến 'Bịch' một tiếng vang thật lớn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, đôi tai ù ù.
Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng thêm không dám tin.
Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, là dáng vẻ ngây ra như phỗng, trố mắt đứng nhìn.
Mặc dù, nàng không thấy được đường nét trên mặt nam nhân, chỉ là, trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng, có cả đau buồn, mất mát, âu sầu, để cho nàng cảm giác được sâu sắc.
Huyền Lăng Thương hắn, đã thất vọng rồi đối với nàng! ?
Tại sao! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, bên tai truyền đến, là giọng nói khàn khàn kiềm chế đau buồn của nam nhân
"Tại sao! ? Tiểu Nhạc Tử, tại sao nàng muốn lừa gạt trẫm! ?"
Nam nhân mở miệng thì thầm, hơi thở tràn đầy mùi rượu kia phun trên mặt Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Huyền Lăng Thương hắn, tại sao lại nói như vậy! ?
Chẳng lẽ là, hắn đã biết cái gì! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng hô nhỏ.
"Hoàng thượng, nô tài. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, muốn giải thích cái gì.
Tuy nhiên, nam nhân lại phảng phất dường như không hề nghe được lời của nàng, một mực đắm chìm trong buồn đau của chính mình, bạc môi hé ra, mở miệng nói:
"Chẳng lẽ trẫm đối với nàng còn chưa đủ sao! ? Tại sao nàng lại muốn phản bội trẫm! ? Trẫm có thể không ngại, cũng không quan tâm đến quá khứ trước đây của nàng, thân phận của nàng, ban đầu trong lòng nàng có mục đích gì mà xuất hiện ở bên người trẫm. Chính là, hiện tại nàng đã là nữ nhân của trẫm , tại sao nàng còn muốn phản bội trẫm, gặp mặt với hắn! ? Chẳng lẽ là, ở trong lòng của nàng, trẫm thật sự cũng không có một chút trọng lượng nào sao! ? Chẳng lẽ, nàng thật sự không thích trẫm một chút nào sao! ?"