Đang lúc trong lòng Hắc Phong kinh ngạc, Độc Cô Ngạo dường như cảm thấy gì đó, đôi mắt màu hổ phách, không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, rơi tại trên người Hắc Phong đang đờ người ra.
Nhìn thấy Hắc Phong đứng ở phía sau mình, môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong hé ra, trầm giọng mở miệng hỏi.
"Chuyện gì! ?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lý đại nhân đang chờ ở Ngự Thư Phòng, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng Hoàng thượng."
Hắc Phong nghe thấy, mau chóng thức tỉnh, sau đó lập tức nói ra mục đích này.
Nghe vậy, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng lóe ra một cái, nhẹ nhàng gật đầu nói.
"Ừ, trẫm đi ngay."
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Phong liền quay đầu, cúi đầu mở miệng nói với thiếu nữ trong ngực mình.
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi! Mấy ngày nữa, đợi thân thể ngươi tốt lên, trẫm sẽ cho nữ quan chỉ dạy ngươi lễ nghi trong cung, hơn nữa, để ngươi cùng Thập Thất theo học Bách Lý phu tử."
"Thập Thất! ? Là ai! ?"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Thập Thất là đệ đệ ruột của trẫm. Mấy ngày nữa, ngươi có thể gặp. Được rồi, bây giờ trẫm đi trước ."
Vừa nghe đến Độc Cô Ngạo Phong nói muốn đi, Cố Duy Nhất hai hàng lông mày lập tức cau lại, trên mặt, thể hiện sự không đành lòng.
Lập tức, hai tay theo bản năng duỗi ra, nắm chặt một góc áo ngoài của nam nhân.
"Phụ hoàng vừa tới đã muốn đi! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, ở trong giọng nói, đều là sự ỷ lại sâu sắc và không đành lòng.
Dù sao, nàng thật sự rất hy vọng có thể cùng nam nhân trước mắt này ở chung một chỗ.
Cho dù là không nói lời nào, chỉ cần cùng hắn chung một chỗ, cũng là một loại hưởng thụ!
Bây giờ đối với một phần ỷ lại của chính mình, Cố Duy Nhất cũng khó có thể tin nổi.
Dù sao trước kia, hay tới bây giờ nàng đều là một người vô cùng độc lập, khi ở cùng với người đồng lứa, cá tính của nàng càng thuộc dạng nữ hán dũng mãnh.
Thế nhưng, ở trước mặt nam nhân trước mắt này, nàng cảm giác bản thân bắt đầu trở nên nhu nhược.
Nàng muốn nam nhân này ở lại bên mình, tiếp xúc với hắn thật nhiều . .
Đối với tâm tư Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong không biết.
Lúc này, hắn cúi đầu lẳng lặng nhìn đôi tay nhỏ bé lôi kéo vạt áo của mình.
Đôi tay nhỏ bé, da thịt đen nhánh, nhưng lại vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, hơn nữa cũng không khó coi.
Từ đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn dời lên, quét qua khuôn mặt nhỏ bé to bằng bàn tay, cuối cùng ánh mắt rơi tại trên đôi mắt nhung lộ rõ sự tràn đầy không đành lòng.
Khi thấy đôi mắt long lanh, bên trong mang theo sự không đành lòng và ỷ lại vô tận, thiếu nữ này giống như một con mèo đen Tiểu Hoa sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, khiến cho trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Lập tức, không nhịn được vươn kia cánh tay thon thả, sau đó nhẹ nhàng vuốt lại tóc đã rối loạn trên trán Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong cong môi cười một tiếng.
"Trẫm hiện tại có việc, ngươi phải ngoan . . ."
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, chính mình cũng không nhận thấy được âm thanh mang theo sự dịu dàng. . .
Nhưng mà, nghe tới lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất trong lòng nhói mạnh một cái.
Ngay sau đó, bỗng nhiên tim bắt đầu đập nhanh .
Tiếng tim đập 'Bang bang', kịch liệt nhảy lên, kịch liệt như thế, dường như muốn thoát khỏi lồng ngực của nàng. . .
Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, tràn đầy kinh ngạc, si mê, thán phục, rung động. . .
Lúc này, giọng điệu của nam nhân, cực kì sủng ái, dịu dàng, khiến nàng cực kì rung động.
Còn có nụ cười mê người kia, đôi mắt mang theo vui vẻ, dịu dàng như thế, giống như cái bẫy dịu dàng ngọt ngào, làm cho Cố Duy Nhất bị mắc trong đó. . .
Cố Duy Nhất ngây ngốc cười, cảm thấy cả người, dường như đều chìm vào bên trong hũ mật, ngay cả Độc Cô Ngạo Phong rời đi khi nào, cũng không biết.
Cho đến khi qua một hồi lâu, Cúc Vận nhìn không nổi, ở trước mặt Cố Duy Nhất không ngừng đưa tay.
"Quận chúa, Quận chúa. . ."
Nghe được Cúc Vận kêu, Cố Duy Nhất vốn đang ngây ra, mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Cúc Vận, Cố Duy Nhất nghĩ đến mới vừa rồi bởi vì là nam nhân kia nói như vậy mà ngây ra đến bây giờ, thật sự háo sắc.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cảm thấy một luồng khí khô nóng, từ tim dâng thẳng lên đỉnh đầu.
May là bản thân da đủ đen, nếu không, bị Cúc Vận phát hiện mặt mình đỏ, thật sự rất mất mặt!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất vì che dấu luống cuống mới vừa rồi, không khỏi đưa tay đặt tại trước mũi, nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng nói.
"Khụ khụ, chuyện gì! ?"
"Quận chúa, bây giờ đã là buổi trưa, Quận chúa đã đói bụng chưa! ? Để nô tỳ chuẩn bị bữa trưa Quận chúa! ?"
Cúc Vận nói chưa dứt lời, bụng Cố Duy Nhất lập tức bắt đầu 'Òng ọc’ ầm ĩ.
Nghe được âm thanh từ trong bụng truyền ra , Cố Duy Nhất lập tức đưa tay che bụng, mặt mày xấu hổ ngượng ngùng.
Cúc Vận thấy vậy, không nhịn được che miệng cười một tiếng.
"Ha ha, bây giờ nô tỳ lập tức chuẩn bị bữa trưa cho Quận chúa."
Vừa nói dứt lời, Cúc Vận lập tức xoay người đi thu xếp bữa trưa.
Không bao lâu, hơn mười món ăn đẹp đẽ tinh xảo nối đuôi nhau mang lên trên mặt bàn tròn.
Nhìn thấy ở trước mặt bày hơn mười món ăn đẹp đẽ tinh xảo, đầy đủ về sắc hương vị, khiến Cố Duy Nhất muốn chảy nước miếng, sau đó, không thể chờ đợi được cầm lấy đôi đũa, sung sướng cắn ăn.
Lúc này ăn được món ăn đẹp đẽ tinh xảo, Cố Duy Nhất không thể không kêu lên bản thân vận số thật sự tốt.
Nếu như lúc đó nàng không phải sợ hãi bò lên trên cây. Cành cây kia nếu không phải không chịu nổi sức nặng của nàng mà gãy, nàng cũng không nghĩ cứu Độc Cô Ngạo Phong.
Như vậy hiện tại, nàng sẽ một mình đơn độc, tương lai chắc sẽ đầy buồn phiền chăng! ?
Mặc dù, nàng đã dưỡng thương do trúng tên được một tháng, hiện nay cũng không lo ăn mặc, suy nghĩ một chút, kỳ thật nàng cũng tự lo được.
Hơn nữa, hiện nay còn có một phụ hoàng tuấn tú như thế, chậc chậc. . .
Cố Duy Nhất cực kì nhiệt tình ăn, đột nhiên, dường như lại nghĩ đến cái gì, không nhịn nổi quay đầu, thấy Cúc Vận đứng ở bên cạnh nàng mở miệng hỏi.
"Đúng rồi Cúc Vận, Thập Thất vương gia là người như thế nào! ?"
"Cái gì! ? Thập Thất vương gia! ?"
Nghe được lời của Cố Duy Nhất, trên mặt Cúc Vận đầu tiên là sửng sốt, dễ nhận thấy là thật không ngờ, Cố Duy Nhất đang yên lành lại nhắc tới Thập Thất Gia.
Nhìn thấy dáng vẻ trên mặt Cúc Vận hơi ngây ra, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.
"Như thế nào! ? Thập Thất Gia là đệ đệ phụ hoàng, không phải sao! ? Chẳng lẽ Quận chúa chưa từng nghe qua người này! ?"
Nghe được lời của Cố Duy Nhất, Cúc Vận lập tức mở miệng nói.
"Tại cả hoàng cung, cho dù là toàn bộ Kinh thành, không ai, không biết đại danh Thập Thất Gia!"
"Oa, Thập Thất Gia này, thì ra là nhân vật quan trọng nổi tiếng toàn bộ Kinh thành! ? Như vậy có phải hắn giống phụ hoàng, tuấn tú phi phàm! ?"
Vừa nghe Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất nghĩ đến, chính là huynh giỏi thì đệ tài!
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong là nam nhân tuấn tú ưu tú như thế, thân là đệ đệ hắn, chắc hẳn cũng là một người một người nổi tiếng làm mưa làm gió đây.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất đối với Thập Thất Gia này, có chút hứng thú .
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy hứng thú, trong lòng Cúc Vận biết trong lòng Cố Duy Nhất nghĩ cái gì, lập tức vẻ mặt cực kì khốn khổ, mở miệng nói.
"Dạ, Thập Thất Gia nổi tiếng toàn bộ Kinh thành, chỉ là, nói đến chuyện của hắn, ba ngày ba đêm cũng nói không hết, những việc lặt vặt này, cũng đâu phải là chuyện tốt. . ."
"A! ? Không phải là chuyện tốt! ?"
Vốn mặt mày Cố Duy Nhất rất mong đợi về Thập Thất Gia, giờ nghe Cúc Vận nói thế, lại thấy dáng vẻ vẻ mặt Cúc Vận không được tự nhiên, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau càng cảm thấy tò mò .
"Lời này ý là thế nào, ngươi mau nói rõ chuyện của Thập Thất Gia cho ta biết đi!"
Vừa nghĩ tới lời nói vừa rồi của Độc Cô Ngạo Phong, mấy ngày nữa, nàng sẽ cùng Thập Thất Gia cùng nhau theo phu tử học tập, Cố Duy Nhất càng muốn biết, Thập Thất Gia này, rốt cuộc là một người như thế nào.
Nhìn dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy tò mò, Cúc Vận đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi nói ra cho Cố Duy Nhất chuyện tình muốn biết.
Lúc nghe được lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, mặt mày kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Thập Thất Gia này, cùng Độc Cô Ngạo Phong, lại là một người trên trời, một kẻ dưới đất!
Nghe nói, Thập Thất Gia này, năm nay mới mười bảy tuổi, tên là Độc Cô Ngạo Vũ, sinh ra quả thực tuấn tú, chỉ là tính tình, quá mức kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược gây sự, hơn nữa vô cùng thích sinh sự việc không đâu, đánh nhau gây rối.
Ở bên trong hoàng cung, không ai không từng bị hắn đùa giỡn qua.
Nghe nói, Thập Thất Gia này, mặc dù là Độc Cô Ngạo Phong thân đệ đệ, nhưng từ nhỏ thất lạc ở dân gian, được một người gia tộc giàu có nuôi nấng, từ nhỏ nuôi thành kẻ ăn chơi trác táng.
Hai năm trước đây mới được tìm về, nhận tổ quy tông.
Về vị đệ đệ đã thất lạc nhiều năm này, Độc Cô Ngạo Phong đương nhiên là áy náy lại thương yêu, hận không thể cho hắn tất cả thứ tốt nhất trên thế gian.
Chẳng qua, Thập Thất Gia này, là kẻ hống hách, trong cung mọi người cũng đều sợ hắn.
Bên ngoài cung cũng không ít người, khi nghe được đại danh của hắn liền sợ đến gà bay chó sủa.
Hơn nữa Thập Thất Gia này, văn dốt võ nát, còn thường xuyên tại trên lớp học chọc ghẹo phu tử, phu tử dạy bảo hắn học tập, đã bị đuổi đi không ít hơn hai mươi người.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Độc Cô Ngạo Phong vừa tức giận lại bất đắc dĩ. Bởi vì là đệ đệ của mình, cũng không thể bắt hắn xử lý.
Đối với hành vi tệ hại của Thập Thất Gia, trong cung mọi người đều biết, ở sau lưng, gọi hắn là tiểu Ma vương!
Hơn nữa, tiểu Ma vương này, trừ nghịch ngợm gây sự ở ngoài ra, còn vô cùng đỏm dáng!
Giống như một con Khổng Tước, mỗi ngày trang phục lượt là, trang điểm xinh đẹp.
Nghe Cúc Vận nói những lời này, Cố Duy Nhất không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Không nghĩ tới, một người phong thái xuất chúng giống như Độc Cô Ngạo Phong như vậy, lại có một đệ đệ kỳ lạ, thật sự khiến cho người ta không dám khen ngợi mà!
Nhưng mà, đến mấy ngày nữa, nàng sẽ cùng Thập Thất Gia này cùng nhau học tập, nghĩ lại, Cố Duy Nhất cảm giác có chút không thoải mái.
Nhưng mà, Cố Duy Nhất cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Trước kia ở trường học, cũng không ít kẻ ngang bướng phá phách, ngông cuồng tự cao, là kẻ hống hách, cuối cùng cũng không phải bị mình đánh cho kêu thấu trời, khóc đến kêu cha gọi mẹ sao! ?
Đối với Cố Duy Nhất mà nói, người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người, nếu như đụng ta, nhất định đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn!
Trong lòng nhớ lại, Cố Duy Nhất cũng ăn no rồi, Cúc Vận cũng đem nên nói cũng nói, dường như chợt nghĩ đến cái gì, chân mày cau lại một cái, mặt mày lo lắng.
"Mới vừa rồi nghe ý kiến của hoàng thượng, mấy ngày nữa Quận chúa sẽ cùng Thập Thất Gia học tập phu tử, Quận chúa, người cũng phải cẩn thận!"
Cúc Vận mở miệng, trên mặt đều lo lắng cho Cố Duy Nhất.
Dù sao, Hỗn Thế tiểu Ma vương Thập Thất Gia, tiếng ác lan xa, bất đắc dĩ thân phận cao quý, tất cả mọi người bị hắn trêu chọc, cũng chỉ có thể cắn răng mà nhịn.
Lại thấy Quận chúa nhà nàng, thân thể gầy gò, bị Thập Thất Gia chọc ghẹo, nên làm thế nào mới tốt! ?
Nghe được lời Cúc Vận, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy lo lắng cho mình trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi ấm áp.
Nghĩ đến, sau khi tới triều đại này, Cúc Vận hầu hạ ở bên cạnh mình, tỉ mỉ chu đáo mọi chuyện, đối với nàng, càng tận tâm trách nhiệm.
Mặc dù trên danh phận, bọn họ là chủ tớ, nhưng trên thực tế, Cố Duy Nhất đã sớm đối xử Cúc Vận như bạn tốt.
Lúc này, nhìn dáng vẻ Cúc Vận cực kì lo lắng cho mình, môi đỏ mọng Cố Duy Nhất không khỏi cười ra một cái, lộ ra rồi hàm răng trắng lóa.
"Ha ha, Cúc Vận, ngươi đừng lo lắng, ngươi đừng nhìn ta vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, ta cũng không có dễ dàng bị người khi dễ như vậy!"
Cố Duy Nhất vừa nói, một bên giơ lên nắm đấm nhỏ mà ra oai.
Nhưng mà, Cúc Vận nghe được lời này của nàng, lại thấy nắm đấm nhỏ của nàng, càng cảm thấy lo lắng.
Chỉ là, lúc này nàng lo lắng nhiều, cũng vô dụng.
Lát nữa có lẽ nàng nên đi cầu thần bái phật thôi!
Đối với suy nghĩ trong lòng Cúc Vận, Cố Duy Nhất không biết.
Lúc này, nàng ăn uống no nê.
Nhớ lại mấy ngày liên tiếp, nàng đều nằm ở trên giường, sống ở trong tẩm thất, chưa từng đi ra ngoài, nàng cảm thấy rất khó chịu.
Thừa dịp hôm nay bên ngoài thời tiết không tệ, Cố Duy Nhất liền nổi lên ý nghĩ đi ra ngoài một chút.
"Cúc Vận, chúng ta đi ra ngoài một chút đi! ? Ta tại ở trong tẩm thất thời gian dài như vậy, thân thể không thư giãn một tý, có khả năng bị rỉ sắt mất !"
"A! ? Thân thể cũng bị rỉ sắt! ?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, trên mặt Cúc Vận không khỏi sửng sốt, vẻ mặt giật mình la lên.
Thấy dáng vẻ Cúc Vận tràn đầy kinh ngạc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy buồn cười, không khỏi phụt một tiếng, cười thành tiếng.
"Ha ha, ta đây chẳng qua là so sánh thôi, nhìn dáng vẻ ngươi kinh ngạc, gây cười chết ta !"
"Ách, Quận chúa. . ."
Thấy Cố Duy Nhất giễu cợt mình, Cúc Vận không khỏi đỏ mặt.
Cố Duy Nhất thấy vậy, cười càng vui vẻ.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài một chút đi! Dù sao thân thể ta cũng khá, ta tới hoàng cung một tháng, vẫn chưa từng đi ra ngoài đi lần nào, vừa lúc, nay thân thể ta đã tốt dẫn ta thưởng thức cảnh đẹp hoàng cung thử xem."
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy vẻ mặt nàng hừng hực hứng thú như chưa từng, Cúc Vận đương nhiên là không có ý kiến.
. . .
Từ khi đi tới Thương Lang Quốc này, Cố Duy Nhất chỉ toàn ở trong tẩm thất dưỡng thương, rất ít đi ra ngoài, đã khó chịu muốn chết.
Bây giờ, thân thể khỏi hẳn, Cố Duy Nhất cũng vui vẻ dễ chịu.
Hơn nữa phía sau có Cúc Vận đi theo, Cố Duy Nhất cũng không sợ sẽ lạc đường trong hoàng cung, vì vậy, dọc theo đường đi, Cố Duy Nhất đều thuận theo ý của mình, chậm rãi đi.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, Cố Duy Nhất không khỏi thầm kêu trong lòng.
Không hổ là hoàng cung, quả nhiên phong thái phi phàm!
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, ba nghìn mái nhà liên tiếp không ngừng, ngói màu vàng tươi lưu ly, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, càng lóe ra ánh sáng lung linh đủ sắc màu, rất là chói mắt!
Rường cột chạm trổ, hành lang Cửu Khúc quanh co, núi giả nước chảy, quanh co tinh xảo.
Cầu đá Bạch Ngọc, mười bước một đình, càng hiện ra tao nhã!
Trong lúc đó, không ít cung nhân đi qua, trong cử chỉ, phong thái có lễ nghi.
Hơn nữa bốn phía, có không ít thị vệ gác.
Năm bước một người, mười bước một trạm , tỏ rõ uy nghiêm Hoàng gia!
Hoàng cung, Cố Duy Nhất chỉ thấy trên TV giờ hiện ra trước mắt.
Bây giờ bản thân đặt mình trong đây, cảm thấy uy nghiêm vô cùng!
"Chậc chậc, hoàng cung Thương Lang Quốc, quả thật phong thái phi phàm!"
Cố Duy Nhất vừa chậm rãi khen ngợi cảnh sắc bốn phía, một bên chậc chậc nói.
Cúc Vận nghe vậy, không khỏi gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, chỗ ở Thiên Tử, đương nhiên như thế!"
Dứt lời, Cố Duy Nhất bọn họ đã đi tới một chỗ đình ngắm cảnh bên kia.
Cố Duy Nhất đi mệt, liền ngồi ở bên trong đình ngắm cảnh nghỉ ngơi.
Cúc Vận thấy Cố Duy Nhất đi rồi một hồi lâu, mặt mày mồ hôi, nhất định khát , không nhịn được mở miệng nói.
"Quận chúa, ngươi khát sao! ? Nếu không, nô tỳ trở về cầm một chút điểm tâm nước trà ra đây, Quận chúa vừa ăn, vừa thưởng thức cảnh đẹp! ?"
Nghe được Cúc Vận đề nghị, Cố Duy Nhất đương nhiên là đồng ý.
Dù sao bây giờ là ngày hè nóng bức, đi một hồi, cả người ra mồ hôi, cũng khát. Không khỏi gật đầu nói.
"Ừ, mang nhiều điểm tâm!"
“Dạ, nô tỳ đi rồi trở về!"
Vừa nói dứt lời, Cúc Vận lập tức xoay người rời khỏi.
Sau khi Cúc Vận rời khỏi, Cố Duy Nhất liền thong dong nhàn nhã ngồi ở bên trong đình ngắm cảnh, hai tay chống cằm, chậm rãi tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp bốn phía.
Chỉ thấy lúc này, nàng đặt mình vào nơi có vị trí tương đối hẻo lánh, cũng không có thị vệ canh gác.
Hơn nữa bên này, vết chân rất ít, nhưng mà lại tao nhã!
Ở phía trước nàng, là một hồ nước lăn tăn sóng.
Đúng là ngày mùa hè, bên trong hồ nước, hoa sen bắt đầu nở.
Gió mát hiu hiu, đưa tới từng đợt hương hoa sen thanh nhã. . .
Trong thời gian Cố Duy Nhất chậm rãi ngửi hương sen thấm vào ruột gan, đột nhiên, khóe mắt quét nhanh một lượt, thấy bên cạnh nàng cách đó không xa chỗ góc tường, đang có một thiếu niên, lén lút đứng ở nơi đó ló đầu ra nhìn, bộ dạng khả nghi. . .
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật mình, đôi mắt trợn lên một cái
Chẳng lẽ, thiếu niên kia, là kẻ trộm! ?