Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng .
Còn không đợi Đồng Nhạc Nhạc nói chút gì, chỉ thấy Huyền Lăng Thương hơi quay mặt sang, nhìn về chỗ Huyền Lăng Phong đang đứng .
Thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn đến bên này, Huyền Lăng Phong lập tức cả kinh.
Ngay sau đó, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, trên mặt lập tức lộ ra mấy phần chột dạ cùng hốt hoảng.
" Hoàng, hoàng huynh, ta . . ."
"Chuyện mới rồi, là ngươi làm hả! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, tuy là câu nghi vấn, giọng nói lại vô cùng khẳng định.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức mặt cúi thấp đầu, mặt mũi chột dạ.
" Hoàng huynh, đệ, thật ra thì, ai, hoàng huynh, hết thảy đều là lỗi của đệ. Huynh muốn phạt đệ thế nào liền phạt đi! Chẳng qua là, hoàng huynh, nữ nhân kia không phải là người tốt lành gì, nàng đơn giản xem hoàng cung là nhà mình, động một chút liền trách cứ đánh chửi đối với cung nhân . Đệ là nhìn không thuận mắt mới chọc ghẹo nàng một chút! Huynh muốn trách cứ, liền trách cứ một mình đệ đi."
Có lẽ là biết giấy là không gói được lửa, Huyền Lăng Phong nói ra toàn bộ tất cả mọi chuyện . Hơn nữa, cũng nhận hết tất cả trách nhiệm ở trên người mình, giống như, là sợ Huyền Lăng Thương sẽ trách cứ Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lên một sự cảm kích.
Chỉ cảm thấy giờ phút này Huyền Lăng Phong, hình tượng đột nhiên trở nên người lớn.hơn
Từ bao lâu, bọn họ vừa thấy mặt, đều là đấu ngươi chết ta sống, không nghĩ tới bây giờ, Huyền Lăng Phong lại đối với mình tốt như vậy.
Lại gánh tất cả tội ở trên người mình.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói:
" Không! Hoàng thượng, thật ra thì những thứ này đều là lỗi của nô tài. Nếu không phải nô tài nói chuyện của An tiểu thư cho Thập Tam Gia , thì Thập Tam Gia cũng sẽ không muốn giúp nô tài, mới ra tay chọc ghẹo An tiểu thư. Hoàng thượng nếu muốn trách cứ, thì trách cứ nô tài một người là tốt rồi . . ."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lại gánh hết tội ở trên người mình, để mình thoát tội, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi dâng lên một sự cảm động.
Tiếp theo mở miệng nói:
" Không! Hoàng huynh, đây hết thảy đều là lỗi của đệ, huynh ngàn vạn không nên trách cứ Tiểu Nhạc Tử, hoàng huynh . . ."
Đối với lời của Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương một mực bày tỏ trầm mặc .
Chẳng qua là, mâu quang hẹp dài kia vẫn di chuyển trên người Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc .
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mới mở miệng quay sang hỏi Huyền Lăng Phong :
“Trước kia, không phải là đệ rất ghét Tiểu Nhạc Tử sao!? Hôm nay thế nào lại cũng gánh tội danh ở trên người mình!?"
" Ách, hoàng huynh, đó là chuyện lúc trước rồi . . ."
Nghe được Huyền Lăng Thương lại còn gợi lại chuyện lúc trước, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trên mặt buồn bực. đầy vẻ ngượng ngùng và khó xử.
Sau một khắc, giống như là nghĩ đến cái gì đó, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại một cái, mở miệng tò mò hỏi:
" Hoàng huynh, thật ra thì, nữ nhân kia xấu xa như vậy, tại sao huynh một mực để nàng ở lại bên trong hoàng cung. Huynh không biết nàng gieo họa cho bao nhiêu cung nhân !"
Đối với lời của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng vô cùng hiếu kỳ.
Cho nên, hiện lên đầy ánh mắt tò mò, càng là thật chặt rơi vào trên người Huyền Lăng Thương.
Đối mặt với sự tràn đầy tò mò của Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chẳng qua là nhẹ nhàng mấp máy đôi môi mỏng, mở miệng nói:
" Bởi vì, trẫm quên nàng . . ."
" Ách . . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong nhất thời giật giật khóe miệng .
Thì ra là, Huyền Lăng Thương sở dĩ để cho An Y Na một mực ở lại hoàng cung nguyên nhân là quên có người như vậy tồn tại . . .
Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không hiểu , mặc dù An Y Na là Vân Quốc đệ nhất mỹ nhân, chẳng qua là, nước Linh Nhạc cũng không thiếu mỹ nhân , thế nào Huyền Lăng Thương vẫn để cho An Y Na ở lại bên trong hoàng cung!?
Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương thích An Y Na , ai biết, Huyền Lăng Thương thế nhưng vẫn không để ý gì đến An Y Na .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không biết thế nào trong lòng một trận vui vẻ.
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ , Huyền Lăng Phong ở một bên nghe vậy, lập tức mở miệng nói:
" Hoàng huynh, huynh cũng không biết. Nữ nhân xấu xí này, chỉ hơi động một cái liền trách cứ đánh chửi đối với cung nhân . Nữ nhân xấu xí như vậy, huynh sớm nên để cho nàng rời đi. Bằng không, nàng thật đúng là coi nơi này làm thành là nhà nàng !"
Huyền Lăng Phong mở miệng, tràn đầy lòng căm phẫn mà nói.
Dù sao, Huyền Lăng Phong rất sớm liền nhìn An Y Na không vừa mắt, trải qua chuyện mới vừa rồi, Huyền Lăng Phong đối với An Y Na đơn giản là hận thấu xương.
Vốn tưởng rằng có thể chọc ghẹo nữ nhân xấu xí đó một cái. Ai biết cái nữ nhân xấu xí đó lại lôi Tiểu Nhạc Tử xuống nước, bây giờ còn làm hại hắn để cho hoàng huynh trách cứ, hắn có thể nào không tức giận!?
Đang lúc Huyền Lăng Phong tức giận không thôi, Huyền Lăng Thương chẳng qua là cúi đầu trầm tư một phen .
Ngay sau đó, giống như là nghĩ đến cái gì đó, môi mỏng hé mở, mở miệng kêu:
" Người đâu !"
" Hoàng thượng, có thuộc hạ !"
Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, một Đới Đao thị vệ lập tức vội vã đi vào.
Chỉ thấy Đới Đao thị vệ kia vừa đi vào, liền lập tức quỳ một chân trên đất, tràn đầy bộ dáng một mực cung kính, chờ đợi , Huyền Lăng Thương hạ lệnh .
Thấy thị vệ Đới Đao đi vào, Huyền Lăng Thương không hề nghĩ ngợi, liền trầm giọng nói:
" Cho người chuẩn bị ngựa xe, đưa An tiểu thư trở về Vân quốc."
" Dạ !"
Nghe được lời của Huyền Lăng Thương , người vừa tới lập tức đáp ứng một tiếng , liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn người mới tới rời đi, nghe thấy lời nói mới rồi của Huyền Lăng Thương, biết được An Y Na đó rốt cục phải rời khỏi nơi này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tràn đầy vui vẻ.
Hắc hắc, nữ nhân kia rốt cục phải rời đi, bên trong hoàng cung khẳng định không ít người sẽ vui vẻ đến nỗi đốt pháo, đặc biệt là những ai bị An Y Na tức giận.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ không thôi.
Vậy mà, vừa lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt chợt nhìn về hướng nàng bên này .
Cảm giác được điều này , Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Khi đối diện với ánh mắt thâm thúy của Huyền Lăng Thương, nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ.
Nguy rồi, mình mới rồi nhìn lén , lại bị Huyền Lăng Thương phát hiện.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mắt nhung liếc nhìn hai bên .
Cúi xuống nhìn tiểu thái giám trước mắt cúi đầu cụp mắt, đôi mắt kín đáo kia của Hyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra mới vừa rồi, chân mày Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
Nhớ lại vừa rồi, khi lơ đãng đi ngang qua bên hồ, thấy ở trong hồ đúng tiểu thái giám này ngã xuống, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tim của mình, phảng phất trong nháy mắt tựa như bị người bấm thật chặt, cơ hồ để cho hắn không thở nổi.
Sau, hắn như là không chút suy nghĩ, liền nhanh chóng chạy tới, rồi nhảy vào trong hồ . . .