Huyền Lăng Thương hắn... đang tức giận!?
Chính là, hắn giận cái gì chứ!?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Lan Lăng Thiệu Giác đứng một bên thấy vậy, hắc mâu xinh đẹp lóe lên, lập tức hé mở môi hồng nói với Đồng Nhạc Nhạc.
" Tiểu Nhạc tử, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất cung đi!?"
" Ừ, tốt. "
Nghe lời Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Sau một khắc, dường như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Huyền Lăng Thương đang trầm mặc.
" Nếu như Hoàng thượng không còn gì căn dặn, nô tài xin phép cáo lui trước. "
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền muốn cùng rời đi với Lan Lăng Thiệu Giác.
Ai biết được trong lúc nàng xoay người, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm khàn của nam nhân kia.
"Đợi đã !"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy người lúc trước trầm lặng không nói- Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ nhếch, mở miệng.
"Hôm nay quang cảnh thật đẹp, trẫm, liền cùng các ngươi xuất cung đi!"
. . .
Huyền Lăng Thương muốn theo bọn họ xuất cung, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, việc này so với mặt trời mọc hướng tây càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Dù sao, Huyền Lăng Thương là một kẻ cuồng công việc, thật sự hận không thể chia thời gian biểu làm hai để dùng.
Hiện tại, hắn lại chủ động đề xuất theo bọn họ xuất cung!?
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngây ra thật lâu.
Nhưng mà, sau khi phục hồi tinh thần, thực sự vui sướng điên cuồng.
Dù sao, có thể cùng Huyền Lăng Thương xuất cung du ngoạn, nhìn một chút… hội Bách Hoa, đương nhiên là một chuyện khiến người ta sung sướng.
Kết quả là, sau khi giúp Huyền Lăng Thương thay y phục thường ngày, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền lên xe ngựa, cùng nhau xuất cung.
Hôm nay chính là hội Bách Hoa mỗi năm một lần, lại vào ngay đầu xuân, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, gió thoảng mát mẻ, người đi hội, tự nhiên nhiều hơn mọi ngày.
Khi xe ngựa của đám Đồng Nhạc Nhạc tới phố lớn của kinh thành, liền không thể đi vào.
Bởi vì trên đường cái, thật sự rất đông người.
Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa dạo vài vòng.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng.
Chỉ thấy cả con phố đều bị một biển hoa vây quanh.
Các cửa hàng san sát trên đường cái, cho dù là bán thứ gì đi chăng nữa, từ cửa ra vào, trong tiệm đều đầy đủ các loại hoa tươi.
Có mẫu đơn, Uất Kim Hương, thược dược, hoa mai, hoa đào, có bạch Ngọc lan, và cả Ngu mỹ nhân ( hoa anh túc đỏ )…
Trăm hoa đua nở, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, sắc thái vô cùng rực rỡ.
Đỏ như lửa, trắng hơn tuyết, hồng nhạt mềm mại, màu tím cao quý...
Bên trong hoàng cung có rất nhiều hoa, xếp thành từng hàng từng lối luôn rồi.
Tuy nhiên, hoa bên ngoài lại không giống như vậy.
Mặc dù hoa cỏ bên ngoài không cao quý như trong hoàng cung, nhưng lại có một phong vị khác.
Hơn nữa, khi hoa tươi tràn ngập trên đường cái, hương thơm xông vào mũi khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Dưới chân dẫm lên là con đường rải đầy cánh hoa tươi nở rộ.
Trước mắt, chỉ thấy hoa và hoa.
Ngay cả các cô nương đi trên đường, trên tay mỗi người đều ôm một chậu hoa kiều diễm ướt át.
Hoa tươi tràn đầy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình đang lạc vào biển hoa, khóe miệng không khỏi cong lên nở một nụ cười hớn hở, khiến gương mặt tinh xảo của nàng càng thêm rực rỡ.
"Oa, hoàng, ách.., chủ nhân, Vương Gia, các ngài mau nhìn, rất nhiều hoa a! Thật đẹp a!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác.
Biết mình lỡ lời, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, lập tức sửa lời.
Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, mặc dù không nói gì nhưng khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.
Chỉ là ánh mắt của hắn, từ đầu chí cuối đều không rời khỏi dáng người nhỏ bé kia.
Một bên Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Dáng người nhỏ bé kia, như một chú chim nhỏ xổ lồng, líu ríu sung sướng vừa đi vừa nói.
Âm thanh trong vắt, tiếng cười như chuông bạc, còn cả nụ cười trên gương mặt mê người kia, đều đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi!
Thấy vậy, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác nhìn Đồng Nhạc Nhạc, dịu dàng hẳn đi.
Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không nhận ra.
Giờ phút này nàng thật sự đã hoa mắt, trừ… hoa, cũng chỉ thấy… hoa
Đang xem chăm chú thì…
Ai biết, vào thời điểm các cô nương ôm hoa trong tay, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, liền giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, tất cả đều vây đến.
"Vị công tử này, ta gọi là Tử Yên, đây là hoa ta cất công chăm sóc, cũng đại biểu cho tâm ý của ta, ngươi hãy thu nhận đi...'
"Công tử, tiểu nữ tử tên gọi Nhược Như, chậu Uất Kim Hương này đại biểu cho tâm của ta, mời ngươi nhận lấy đi. . ."
"Công tử. . ."
Hai đại soái ca đứng tại đường lớn của kinh thành, đột nhiên bị vô số nữ nhân bao quanh, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt.
Không phải nói người dân cổ đại rất bảo thủ sao!? Toàn là đồn đại thôi!?
Những nữ nhân như hổ đói này, một chút thận trọng cũng không có, quả thật so với sói đói còn lợi hại hơn.
Nhưng mà, cũng khó trách!
Mỗi năm một hội Bách Hoa, cũng được gọi là hội nhân duyên.
Mỗi một nữ nhân đều muốn, có một ngày mình sẽ tìm được lang quân như ý.
Hơn nữa, soái ca tuyệt vời như Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.