Trời ạ, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?
Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc đang rối bời, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp khàn khan, mang theo nghi hoặc của nam nhân kia
"Như thế nào nơi đây lại có mùi huyết! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa, nhưng vẫn không che dấu nổi uy nghiêm.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Trong lòng liền hiểu rõ Huyền Lăng Thương là người tập võ, mọi giác quan đều rất nhạy bén.
Hơn nữa dưới thân nàng đã sớm ướt rườn rượt, với năng lực của Huyền Lăng Thương khẳng định đã nhận thấy được điều gì đó.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt ngay tức khắc trở nên toàn bộ trắng.
Bàn tay nhỏ nhắn đang nắm nghiên mực lại càng tỏ ra căng thăng.
Lạy trời!
Hiện tại nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! ?
Bản thân cũng không biết nên trả lời như thế nào mới ổn! ?
Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương hẳn đã biết mùi máu tươi là từ trên người nàng truyền đến.
"Nếu như chính hắn ta bị thương, vậy bản thân hắn không có lý do gì không biết".
Đồng Nhạc Nhạc lúc này vẫn còn đang rối rắm mắt nhung tràn đầy căng thẳng, không khỏi len lén ngước lên, nhìn tới Huyền Lăng Thương .
Không ngờ lại đối đầu với ánh mắt sắc bén đầy vẻ nghi hoặc của nam nhân kia
Đôi mắt kia sâu thẳm hút hồn, huyết sắc trong đôi mắt ngày càng không che dấu nổi sắc bén. Hiện tại đang gắt gao rơi trên người nàng, phảng phất đang tìm tòi nghiên cứu đánh giá cái gì.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức cụp đôi mắt xuống, sợ hết hồn hết vía, đại não càng thêm trống rỗng.
Đối ngược với bộ dang rối bời, mất bình tĩnh của Đồng Nhạc Nhạc. Huyền Lăng Thương giờ phút này, đang lẳng lặng nhìn người tiểu thái giám trước mặt này.
Chỉ thấy người này vẻ mặt cắt không còn hột máu, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt, phảng phất chút chột dạ dường như đang che dấu điều gì đó.
Dáng vẻ kia, giống như là làm chuyện đáng hổ thẹn, sợ hãi bị người phát hiện. . .
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi nhíu lại, cũng không phê duyệt tấu chương nữa, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn người tiểu thái giám này.
Thấy Huyền Lăng Thương có dáng vẻ này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền rõ, nếu như không để cho Huyền Lăng Thương có một đáp án, Huyền Lăng Thương nhất định sẽ không để yên.
Trong lòng lo lắng, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì, tay cầm nghiên mực lập tức lặng yên để xuống, sau đó hai tay liền đưa nhanh lại phía sau, lại dùng chính móng tay mình hung hăng cắt một cái bên tay trái..
Ngay sau đó liền truyền đến một cơn đau bén nhọn làm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày, nhưng mà nhanh chóng liền khôi phục như thường, lập tức, cúi đầu xuống, đưa cánh tay mới bị chính mình làm bị thương đến trước mặt Huyền Lăng Thương.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tài mới vừa rồi không cẩn thận, bị nhánh cây hoa rơi vào tay làm bị thương ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói nhưng đôi mắt vẫn như cũ cúi gục xuống, không dám nhìn tới ánh mắt của Huyền Lăng Thương.
Bởi vì, ánh mắt của Huyền Lăng Thương rất sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người dường, thật sự làm nàng sợ hãi.
Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc vẫn đang rối bời, tầm mắt Huyền Lăng Thương chuyển sang nhìn cánh tay trái Đồng Nhạc Nhạc vừa vươn ra. Khi thấy trên cổ tay có vài đạo vết thương, đôi mày tuấn tú không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại, bạc môi lập tức hé mở, mở miệng hỏi.
"Như thế nào bị thương, cũng không bôi thuốc! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng nói có nhạt nhòa ý tự trách .
Nhớ lại tiểu thái giám trước mắt này, bình thường làm việc rất cẩn thận, tại sao lại đối chuyện của mình lại không để tâm! ?
Trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi ảo não một lúc, cũng không hề nhận ra ánh mắt chính mình nhìn Đồng Nhạc Nhạc có thêm vài phần lo lắng, mà chính mình cũng không phát giác.
Đối với việc Huyền Lăng Thương có ý lo lắng cho chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng nhận thấy được.
Nghe thấy những lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu xuống, mở miệng nói.
"Mới vừa rồi nô tài muốn đi bôi thuốc, Hoàng thượng lại đột nhiên gọi nô tài đi vào, cho nên. . ."
Sự việc tiếp theo Đồng Nhạc Nhạc cũng không nói ra trong lòng mỗi người đều rõ…
Nghe vậy, môi bạc của Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy một cái, lại nghĩ đến cái gì, tay liền hướng về ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một vật
Sau đó, bạc môi hé mở, nhạt nhòa nói.
"Tay, đưa qua đến."
"Ách. . ."
Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức giơ đôi mắt lên tràn đầy nghi hoặc hướng nam nhân kia nhìn tới.
Chỉ thấy trên tay Huyền Lăng Thương cầm một bình thuốc dán, dáng vẻ kia, hiển nhiên là tính toán tự mình bôi thuốc cho nàng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng cuống quít nói.
"Hoàng thượng, thân phận nô tài. . ."
Đồng Nhạc Nhạc lời còn chưa nói hết, lại thấy nam nhíu chân mày lại, trầm giọng cắt đứt .
"Bàn tay, lại đây."
Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù nhẹ nhàng nhưng ở trong giọng nói lại mang theo vẻ uy nghiêm không che dấu được, không cho bất cứ người nào cự tuyệt.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, lập tức, mang cánh tay vừa bị chính mình làm thương hướng Huyền Lăng Thương đi tới