"Cái này so ra có là gì đâu, chúng ta cái này chỉ là chút tài vặt, kém xa so với tú nương ở phường thêu, nghe nói, bên trong phường thêu, đã có người thêu qua một bộ bách hoa đồ, đã đưa tới Hồ Điệp đây!"
"Chính là , ta cũng được nghe qua việc này! Nhưng mà , chúng ta cũng chỉ nhàn rỗi không việc mới đi thêu, làm sao so được với tú nương ở phường thêu"
Nghe được lời bọn Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bọn họ là quá mức khiêm tốn.
"Các ngươi thêu rất tốt , nếu đổi lại là ta, ta cũng không biết thêu thùa."
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi không biết cũng có thể học nha!"
"Chính là, gần đây ngươi luôn phiền lòng, có lẽ rất chán , nếu như có chuyện để làm, chắc cũng sẽ không như vậy ."
Nghe được lời đề nghị của bọn Tiểu Quế Tử, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
Gần đây bởi vì chuyện tình của Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Dạ , nàng luôn lòng dạ rối bời, có lẽ, theo lời bọn họ nói, tìm chuyện để làm, chắc sẽ không buồn phiền nữa .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu nói.
"Tốt, vậy các ngươi dạy ta thêu đi! Nhưng mà phải nói trước, ta cho tới bây giờ cũng không có thêu qua tranh gì, các ngươi cũng không nên nghĩ ta ngốc nha!"
Đồng Nhạc Nhạc trước đó thanh minh . Nghe vậy, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, lập tức che miệng cười nói.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử ngươi thông minh như vậy, khẳng định sẽ nhanh chóng học xong, đến, chúng ta dạy ngươi thêu !"
Nghe được lời Tiểu Lô Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.
Trước kia, nàng chưa từng có thêu qua, bình thường, cũng chỉ là xâu kim cho bọn Tiểu Quế Tử thêu cảnh.
Hiện tại chính mình học thêu , mới biết được, thì ra việc thêu này, cũng cần nhiều tri thức.
Ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu kiên nhẫn học.
Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc thêu, là Uyên Ương hí thủy đồ, tính toán thêu thêm một cái túi hương.
Nghĩ tới, nếu như Uyên Ương hí thủy đồ thêu xong, nàng sẽ đưa cho Huyền Lăng Thương.
Nếu như, thật có một ngày nàng rời khỏi đây, nàng hy vọng, nàng lưu lại một thứ gì đó, khiến Huyền Lăng Thương thấy, sẽ nghĩ tới nàng. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc học thêm chăm chú.
Chỉ là, cho dù nàng chăm chú học thêu như thế nào, dù sao cũng là người mới học, Đồng Nhạc Nhạc học không được bao lâu, mười ngón tay toàn bộ bị kim đâm hết chỗ này đến chỗ khác lỗ chỗ máu.
"A, đau quá. . ."
Ngón tay lại bị đâm , Đồng Nhạc Nhạc lập tức giật mình la lên một tiếng, sau đó cho ngón tay lên ngậm vào trong miệng.
Nhìn phía ánh mắt bọn Tiểu Quế Tử, sao lại thương cảm như vậy.
"Thêu thật khó. . ."
"Ha hả, mới học thêu ai cũng như vậy hết, ngươi thêu nhiều hơn, sẽ tốt thôi."
"Trước kia chúng ta lúc mới học thêu, mười đầu ngón tay chỗ nào không bị chọc ra máu! ?"
Nghe được lời an ủi của bọn Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc lập tức có thêm động lực.
Quyết định, nhất định phải hoàn thành bộ Uyên Ương hí thủy đồ thật tốt, sau đó đưa cho Huyền Lăng Thương!
Đồng Nhạc Nhạc học chăm chú, để Tiểu Quế Tử chỉ dạy nàng thêu, việc mỗi ngày Đồng Nhạc Nhạc làm nhiều nhất, chính là thêu .
Mỗi khi không rảnh rỗi , trên tay Đồng Nhạc Nhạc nhất định sẽ cầm theo tranh thêu để thêu.
Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện,việc thêu này, cần phải chuyên tâm, tâm tư yên tĩnh thì sẽ không bị đâm vào tay.
Vì không muốn tổn thương mười đầu ngón tay, Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần thêu đều sẽ hết sức chăm chú.
Đến cuối cùng, trái lại không có suy nghĩ miên man .
Vì lần này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui mừng không thôi.
Phiền não lúc trước, rốt cuộc tìm được một việc để có thể trút ra .
Vì vậy, việc mỗi ngày Đồng Nhạc Nhạc làm nhiều nhất, chính là thêu , thật giống như như bây giờ.
Thật vất vả mới rảnh rỗi , Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm tranh thêu đã thêu được một nửa, tiếp tục thêu.
Ở trên đầu ngón tay không biết đã đâm bao nhiêu chỗ, công phu thêu của Đồng Nhạc Nhạc , càng ngày càng tăng lên .
Nghĩ đến, không mất nhiều ngày, nàng sẽ thêu xong bức Uyên Ương hí thủy đồ thật tốt, sau đó, lại kêu bọn Tiểu Quế Tử dạy nàng làm túi hương, bên trong, thả một ít hoa khô mà Huyền Lăng Thương thích vào, thế là việc lớn đã xong!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vừa lòng đẹp ý.
Cũng không biết, một bóng dáng cao lớn màu trắng, đang từ từ hướng về phía nàng đi tới.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đang làm cái gì vậy! ?"
Nam nhân vừa mở miệng, giọng điệu tràn đầy tò mò.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc đang thêu chăm chú, chợt nghe thấy âm thanh, trái lại bị hăm dọa sợ mất mật.
Ngay sau đó, Tú Hoa Châm trên tay lại không cẩn thận đâm vào đầu ngón tay.
Ngay lập tức, một cơn đau nhói dữ dội, nhanh chóng lan lên mặt.
"A, đau quá!"
Cảm giác được trên ngón tay đau nhói, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mi, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
Lập tức, theo bản năng đưa ngón tay lên miệng ngậm vào.
Mang theo ánh mắt oán trách, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Tuy nhiên,khi vừa nhìn rõ người vừa tới, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, đôi mắt sáng ngời, mở miệng giật mình la lên.
"Nha! Vương Gia, thì ra là người!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhìn nam nhân ở trước người giật mình la lên.
Chỉ thấy người tới mặc một bộ quần áo trắng như thiên tiên, tóc đen như mực, mặt mũi dịu dàng, không phải là Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác sao! ?
Khoảng thời gian trước, Lan Lăng Thiệu Giác bị Huyền Lăng Thương phái đi thực thi chính sự , cho nên cũng một khoảng thời gian dài rồi Đồng Nhạc Nhạc chưa nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác .
Bây giờ Lan Lăng Thiệu Giác đột nhiên xuất hiện, trái lại khiến Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc không thôi.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc cực kỳ, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở trước người nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngón tay trên mặt Đồng Nhạc Nhạc.
Mới vừa rồi, hắn ở xa, nhìn thấy người nhỏ nhắn này, trong lòng vui vẻ, lập tức cất bước đi nhanh tới .
Vốn là, muốn cho người một kinh hỉ, không ngờ, người lại đang thêu, hắn vừa lên tiếng, ngược lại làm người hoảng sợ , hơn nữa, vẫn còn khiến người nhỏ nhắn này không cẩn thận đâm vào ngón tay.
Nhìn thấy ngón tay Đồng Nhạc Nhạc đầy băng trắng, nhiễm thêm một chút máu, mặc dù vết thương nho nhỏ, nhỏ không thể nhận ra, chỉ là, lại làm cho Lan Lăng Thiệu Giác nhíu mi lại, trong lòng không khỏi nảy lên một cỗ thương tiếc.
"Tiểu Nhạc Tử, ngón tay ngươi không có việc gì đi! ? Đều do Bổn vương không tốt, là Bổn vương lên tiếng hù dọa đến ngươi , mới để ngươi sợ làm ngón tay bị thương. . ."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, trong giọng nói, không che dấu chút nào ý tự trách.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay một chút, lập tức, môi đỏ mọng dãn ra một cái, khe khẽ lắc đầu, mở miệng cười nói.
"Không có việc gì! Gần đây trên ngón tay nô tài , đã sớm có nhiều vết thương, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt là dáng vẻ không để ý.
Hơn nữa, lời nàng nói cũng là thật, gần đây nàng học thêu, học đầu ngón tay đều là lỗ máu.
Mới đầu nàng còn có thể cảm giác được đau, sau này dần dần mất, trái lại thành thói quen .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ lại, Lan Lăng Thiệu Giác nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt chỉ là nhẹ nhàng đi một chút.
Sau một khắc, ánh mắt quét một vòng, rơi vào mặt thêu trên tay Đồng Nhạc Nhạc.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi thêu chính là hai con vịt sao! ? Thêu thật đúng là. . . Không sai."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, nói xong lời cuối cùng, nhìn dáng vẻ người phía trước một chút.
Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, một vầng đỏ bừng, lập tức lan lên khuôn mặt trắng nõn.
Ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, lại càng thêm ai oán.
"Vương Gia, đây không phải con vịt, là Uyên Ương! ! !"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hơi xấu hổ mà cao giọng lên.
Dù sao, bức tranh Uyên Ương hí thủy đồ, nàng chính là thêu cực kì khổ cực, chính là, chính mình thêu khổ cực như vậy, lại bị người nói như thế.
Con vịt! ?
Như thế nào nàng thêu Uyên Ương, có sai biệt sao! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não , nhưng mà, bình tĩnh nhìn lại, chỗ mình thêu Uyên Ương, như thế nào càng xem, lại có điểm giống con vịt ! ?
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại thêm ảo não, ngượng ngùng.
Cuối cùng, cầm bức thêu dấu ở phía sau, mang dáng vẻ không cần người đến gần.
Nhìn bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc bởi vì xấu hổ thành giận , còn bắn ánh mắt về phía mình, thêm một phần ai oán, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhận thấy được mình nói sai , không khỏi mở miệng nói.
"A, là Uyên Ương, Bổn vương nhất thời nhìn lầm rồi, Tiểu Nhạc Tử ngươi không lấy làm phiền lòng đi."