Đã thành thói quen, Đồng Nhạc Nhạc liền hướng về phía tay nam nhân. Hiện tại, nàng rất thích người khác dùng tay vuốt ve lông mình. Trước đây, Huyền Lăng Thương cũng rất thích làm như vậy với nàng, nàng thực sự thích cảm giác này quá chừng.
Hiện nay, đại soái ca trước mặt cũng đối xử với nàng ôn nhu như vậy, Đồng Nhạc Nhạc vui đến nỗi cả người như muốn bay lên.
Đối với vẻ mặt vui tươi của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn tiểu điêu nhi trong lòng, giờ phút này con ngươi xinh đẹp híp lại, cằm hơi vươn lên mang giáng vẻ hưởng thụ sự ôn nhu của mình.
Bộ dạng kia thực sự rất dễ thương!
Thấy vậy, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác dịu hẳn đi, khóe miệng hơi gợn lên, mở miệng nhỏ giọng một tiếng.
"Ngươi chính là Nhạc nhi?"
"Ặc......!?"
Nghe những lời này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, từ từ mở mắt ra, con ngươi nghi ngờ đánh, không chớp mắt nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Nam nhân này và nàng chưa từng gặp mặt, sao hắn lại biết được thân phận của mình?
Tuy nói là nàng bây giờ ở trong cung không ai là không biết đến. Chỉ là người biết được tên nàng, ngoài Huyền Lăng Thương ra thì không có ai khác biết.
Nam nhân này sao lại biết thân phận, còn có tên của nàng nữa? Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lại từ từ đánh giá tỉ mỉ nam nhân trước mặt. Một thân áo bào màu trắng đem nam nhân trước mặt tôn tới ngọc thụ lâm phong, phong tư trác tuyệt.
Một mái tóc đen nhánh, chỉ dùng cái dây nhỏ buộc lại một phần tóc, phần còn lại thì rối bù phía sau, nhiễm trên hai vai. Liền như vậy tạo ra một nam nhân anh tuấn, sạch sẽ. Đứng tựa ngọc lan, cười như gió thoảng rất động lòng người....
Người này không kém chút nào so với Huyền Lăng Thương, chẳng lẽ hắn chính là người bên trong hoàng cung, các cung nữ và thái giám hay nhắc đến, Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác?
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, một khắc sau có tiểu thái giám đi tới. Khi nhìn thấy nam nhân trước mắt lập tức sửng sốt, cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính mở miệng.
"Khởi bẩm Lan Lăng Vương, sắc trời đã không còn sớm, người còn muốn tiếp tục ở chỗ này sao?"
Nghe hắn nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thông suốt. Quả nhiên nàng đoán không sai! Cái nam nhân tuấn tú này chính là Lan Lăng Vương nổi tiếng, Lan Lăng Thiệu Giác!
Không trách hắn lại biết thân phận và tên nàng, chắc là Huyền Lăng Thương nói cho hắn...
Trong lòng đang nghĩ ngợi, trên đầu truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân.
"Không được, bổn vương phải đưa nó trở về."
Vừa dứt lời, Lan Lăng Thiệu Giác liền triển khai cước bộ đi ra hướng bên ngoài. Đồng Nhạc Nhạc bị nam nhân ôn nhu ôm vào ngực, chun mũi liền ngửi được mùi mộc lan dễ ngửi trên người hắn, tâm tình nàng sung sướng hẳn lên.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thấy được sắc trời bên ngoài, sau một khắc dường như nghĩ được cái gì, trong lòng giật mình!
Bên ngoài ánh đèn đã rực rỡ, trăng lên giữa trời, sao lấp lánh khắp nơi khiến bầu trời càng thêm thần bí. Thấy cảnh tượng mê người này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhớ tới một điều vô cùng quan trọng. Đó là lúc giữa trưa, nàng đi vội vàng, quên chưa nói với Tiểu Lô Tử một tiếng!
Nghĩ tới Tiểu Lô Tử lần trước vì mình mất tích mà bị phạt. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền bồi hồi không yên. Nghĩ tới Tiểu Lô Tử vì chuyện của mình mà bị Huyền Lăng Thương xử phạt, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng hốt. Vì vậy nàng liền ở trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác giãy giụa mà nhảy xuống.
Đối với tiểu điêu nhi trong lòng mình đột nhiên giãy giụa thoát ra như gặp phải chuyện gì, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi giật mình sửng sốt. Chỉ là hắn còn đang suy nghĩ đã thấy tiểu điêu nhi từ lòng mình nhảy xuống, đầu tiên là nhìn thật sâu vào mắt hắn, sau đó liền chạy nhanh như chớp về phía Dưỡng Tâm Điện.
Thấy vậy, con ngươi xinh đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác có hơi sửng sốt, lập tức triển khai cước bộ theo sát phía sau.