May là Huyền Lăng Thương không tiếp được quả cầu thêu hoa kia. . .
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy quả cầu thêu kia, không ngừng bị người khác cướp đoạt.
Nói đến cũng buồn cười, quả cầu thêu hoa kia, cũng không biết là vì cái gì, mỗi lần bị người khác muốn cướp lấy, lại luôn tránh.
Khi thì quả cầu thêu hoa bị đẩy đến bên kia, lúc khác lại bị người khác đẩy đến bên này.
Kết quả, nam nhân vây quanh phía dười khách điếm, ai nấy cũng đều vì tranh đoạt quả cầu thêu hoa kia, mà chen đi chen lại, cực kì náo nhiệt.
Đồng Nhạc Nhạc vốn có vóc người nhỏ, lại bị đám người này chen lui chen tới dữ dội, thiếu chút nữa chen đến ngã lăn trên đất .
Nhưng, vào đúng lúc này, một bàn tay to mạnh mẽ đầy sức lực, đột nhiên xuất hiện, kịp thời bắt được cánh tay nàng.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhìn lại bàn tay to kia.
Đối diện, là một nam nhân lạnh lùng tuấn mỹ mê hoặc.
Huyền Lăng Thương mặc dù mắt không đến nhìn nàng, nhưng mà, hắn lại gắt gao bảo vệ nàng ở bên cạnh. . .
Thấy vậy, tâm của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi ấm áp.
Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến cái khác, bên tai liền truyền đến thanh âm yêu kiều của Đường Yên Nhi.
"Nha, Ngươi nhìn ta yếu đến mức muốn ngã sấp xuống, như thế nào lại không đỡ một cái! ?"
Đường Yên Nhi mở miệng, ánh mắt nén giận kia, lại gắt gao trừng mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong đang đứng cạnh nàng.
Đã thấy Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng nhếch một cái, mở miệng nói.
"Bổn vương tại sao phải đỡ lấy ngươi! ?"
"Ngươi!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi trợn ngược đôi mắt, trên mặt một trận buồn bực, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì mới tốt.
Thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi như ăn phải đồ bỏ đi, trên mặt Huyền Lăng Phong có một phen đắc ý.
Thấy vậy, Đường Yên Nhi cắn răng, lập tức tức giận mắng một tiếng.
"Ngươi không phải là nam nhân, một chút phong độ nam nhân nên có cũng không!"
"Cái gì! ? Ngươi nói ai không phải là nam nhân ! ?"
Nghe được lời nói của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong lập tức trừng đến lồi mắt, giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, lông lập tức dựng ngược.
Dù sao, cũng không có một người đàn ông nào nghe được lời nói như thế, còn có thể bảo đảm đủ bình tĩnh.
Trong lúc Huyền Lăng Phong vô cùng tức giận, Đường Yên Nhi thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong trừng đến lồi mắt, một lần nữa mở miệng mắng.
"Ta nói ngươi không phải là nam nhân, thì thế nào! ? Hừ!"
Đường Yên Nhi mở miệng, mặt mày khinh thường, cuối cùng, còn vênh lên cái cằm xinh xắn, dựng lỗ mũi nhìn Huyền Lăng Phong.
Bộ mặt mày khinh thường đắc ý kia, làm Huyền Lăng Phong giận đến điên rồi.
Dù sao, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào kiêu ngạo đắc ý đến như vậy, lá gan của nàng thật sự rất lớn.
Trong lòng tức giận, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn một cái, môi đỏ hé mở, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
"Nếu không có nể ngươi là nữ nhân, ta nhất định sẽ đánh ngươi!"
"Ngừng, vậy ngươi không cho ta là nữ nhân, dù sao ta cũng không coi ngươi thành nam nhân, ngươi can đảm, ngươi liền đánh ta đi, đến đây, mặt ta ở chỗ này này!"
Đường Yên Nhi vừa nói, vừa tự động đưa mặt mình tới gần Huyền Lăng Phong.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lại lập tức phát điên, vô cùng tức giận.
Nhưng, hắn cũng không giơ tay ra đánh.
Dù sao, trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ rằng, nam nhân đánh nữ nhân là vô cùng mất mặt.
Trong lúc Huyền Lăng Phong đang cực kì tức tối, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên nhìn hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi lại bắt đầu tranh cãi, liền bất đắc dĩ tiến đến khuyên nhủ.
"Được rồi, Thập Tam Vương Gia, Cửu công chúa, các ngài không nên ầm ĩ , hơn nữa, nơi này cũng không phải là địa phương để cãi nhau."
Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đều nhất tề 'hừ' lạnh một tiếng, lập tức lại hung hăng trợn mắt trừng nhau.
Nhìn đối phương đang trợn mắt nhìn mình, liền hung hăng trừng trở lại.
Lúc Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đang trừng nhau chỉ còn thiếu nước lác mắt, Huyền Lăng Thương nãy giờ vẫn một mực im lặng không lên tiếng rốt cuộc không khỏi mở miệng .
"A Phong."
Nam nhân mở miệng, giọng trầm nặng trịch, lại phi thường có lực trấn áp.
Lại thấy Huyền Lăng Phong nghe được âm thanh của Huyền Lăng Thương, tức giận trên mặt lập tức hạ xuống không ít.
Cổ cũng rụt xuống, rõ ràng đối với hoàng huynh của mình, cũng có điều kiêng kỵ.
Tuy là như thế, cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Lăng Phong lại trề ra, khó chịu rõ ràng.
Nhìn bộ dáng Huyền Lăng Phong tức giận như một tiểu hài tử, Đồng Nhạc Nhạc cũng một hồi bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, đám người trước mặt không khỏi truyền đến một trận thanh âm oa oa .
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu nhìn lại.