Xem ra, những chuyện này phải hảo hảo điều ra lại một lần...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng âm u không rõ....
. . .
Tắm rửa xong, sau khi lại uống bát thuốc Lâu Vô Tâm nấu cho, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng đã bớt đau hơn rất nhiều.
Mặc dù còn hơi đau, nhưng đã không còn đáng ngại nữa.
Cảm giác được sự chuyển biến tốt đẹp của thân thể, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Môi hồng cong lên, không khỏi khe khẽ cảm thán.
" Lâu Vô Tâm thật sự là y thuật cao siêu, coi như thuốc Tây và Đông y của hiện đại, cũng không lợi hại bằng một góc thuốc do hắn kê đơn a! "
Dù sao, lúc trước khi 'bà dì hai' của Đồng Nhạc Nhạc đến, bụng cũng thường xuyên quặn đau, cho dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chỉ giảm được một chút đau đớn thôi.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, đơn thuốc Lâu Vô Tâm viết, quả thực rất thần kỳ.
Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Đột nhiên, dường như nhớ được cái gì đó, thần sắc đột ngột đại biến.
" Nguy rồi, quên chuẩn bị điểm tâm cho Huyền Lăng Thương ăn! "
Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên.
Nhớ lại vừa rồi vì 'dì hai' của mình đến nên vội vàng trở về tiểu viện tắm rửa thay quần áo, uống thuốc, lại cố làm xong những việc lặt vặt, thời gian đã qua khoảng một canh giờ.
Cũng không biết mình biến mất thời gian dài như vậy, Huyền Lăng có không vui hay không?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền vội vội vàng vàng chạy nhanh đến Ngự thiện phòng, bảo Ngự trù chuẩn bị vài món điểm tâm, cuối cùng liền hỏa tốc mang đến Ngự thư phòng.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đến Ngự thư phòng, chỉ thấy bên trong vô cùng yên ắng, tựa như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng.
Mà ở phía sau chồng tấu chương cao như núi kia, Huyền Lăng Thương vẫn duy trì tư thế giống như trước khi nàng rời đi, tay cầm bút lông, chăm chú phê duyệt tấu chương.
Trên gương mặt tuấn tú kia, khi thì khẽ chau mày, khi thì ảo não, giống như một chút cũng không phát hiện sự tồn tại của nàng.
Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc càng lên cao, tâm thần bất định, phảng phất như bị mười lăm cái thùng đè lên.
Bởi vì, nàng không biết rõ là Huyền Lăng Thương có chú ý đến khoảng thời gian nàng rời đi hay không, có tức giận hay không?
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi qua, đến thở cũng không dám thở một cái.
Sau khi đi đến thư án, Đồng Nhạc Nhạc chuyển tấu chương đặt qua một bên, đến khi còn một chỗ trống mới đem thức ăn trong hộp bày ra bên ngoài.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, ... này, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt nói.
" Hoàng thượng, điểm tâm đã chuẩn bị xong, người mau dùng đi "
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, mắt nhung tràn đầy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy sau khi nghe được lời của nàng, gương mặt tuấn tú có hơi sửng sốt, lập tức đặt bút lông trên tay xuống bàn.
Chắc do phê duyệt một lượng lớn tấu chương khiến cả người mệt mỏi, hắn dụi dụi mắt xong, mới quay đầu nhìn sang.
Huyết mâu động lòng người nhẹ nhàng quét qua Đồng Nhạc Nhạc, cuối cùng, lại nhìn đến phần điểm tâm trên thư án.
Thấy thần sắc trên mặt Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thấp thỏm bất an.
Tuy nhiên, hắn chỉ liếc nhẹ nàng một cái, rồi nhìn đi nơi khác, trên mặt cũng không có tức giận.... chút nào.
Chỉ đơn giản là cầm lấy đôi đũa, ăn điểm tâm trên thư án.
Thấy vậy, tâm tình vốn đang treo cao của Đồng Nhạc Nhạc cũng từ từ rơi xuống.
May mà, Huyền Lăng Thương không phát hiện được gì.
Có lẽ, do hắn phê duyệt tấu chương quá mức chăm chú, cho nên chưa từng nhận ra nàng đã từng rời khỏi Ngự thư phòng hơn một canh giờ.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề nhận ra, huyết mâu tuyệt sắc kia, nhẹ nhàng nhìn nàng chằm chằm, đem tất cả thần sắc trên gương mặt nàng, vô cùng tinh tế thu vào trong mắt...
Đối với thần sắc trên mặt tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương không phải không biết.
Biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Huyền Lăng Thương lại tính toán án binh bất động.
Mặc dù, hắn thật sự rất muốn biết, xuất phát từ nguyên nhân gì mà có thể khiến tiểu nữ tử này giả nam trang ở lại bên cạnh hắn.
Có lẽ, nàng ở lại bên cạnh hắn, là có mục đích khác...
Nghĩ đến đấy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe lên, trong mắt âm u không rõ...
Chỉ là nhìn tiểu thái giám này, tựa như một trang giấy trắng tinh khôi...
Huyền Lăng Thương thật sự không dám tưởng tượng, tiểu nữ nhân này vì mục đích nào đó mới tiếp cận mình...
Nếu như, nàng thật sự vì mục đích mới tiếp cận hắn...
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khẽ cau mày kiếm.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Nàng chỉ cảm giác được, nam nhân trước mắt này, dường như đang có điều phiền não.
Trên gương mặt tuấn tú kia, chân mày đang cau lại.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ cau mi, bắt đầu vì nam nhân này mà cảm thấy đau lòng.
Trong mắt người khác, Hoàng đế là người có quyền lợi lớn nhất, thân phận cao nhất thế giới này.
Chỉ là, ai biết được trong lòng hoàng đế cũng đau xót!?
Huyền Lăng Thương tuấn tú như vậy, là nam nhân nhìn xa trông rộng, anh minh thần võ, lại vì quốc gia đại sự mà phiền não.
Chắc hẳn ngày nào hắn cũng nghĩ, giá như có thể làm việc mà chính mình cảm thấy thích!?
Nếu như có khả năng, nàng thực muốn hắn có thể tự do tự tại, vui vẻ sung sướng.
Chỉ tiếc, thân phận của hắn, đã định rằng cả đời này của hắn không thể làm được điều mình muốn rồi...