"Bạch Thập Nhị, cám ơn ngươi."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt chân thành và cảm kích.
Bạch Thập Nhị nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, lập tức, mở miệng nói.
"Kỳ thật, ngươi không cần cám ơn ta, dù sao, ta nợ ngươi nhiều hơn. . ."
Câu nói cuối cùng kia, nam nhân nói nhẹ nhàng, nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, có phần suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.
Đầu nhỏ lệch qua một bên, tràn đầy nghi hoặc cùng không giải thích được nhìn phía Bạch Thập Nhị, mở miệng hỏi.
"Thập Nhị, lời này của ngươi, là có ý gì a! ? Trước kia ngươi thiếu ta cái gì nhiều hơn! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là thật sâu nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc một lát.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo trước mắt tràn đầy vẻ không giải thích được, Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, lập tức cong môi cười nói.
"Chung quy có một ngày, ngươi sẽ biết."
"Ách. . ."
Thấy Bạch Thập Nhị chỉ nói có nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.
Chỉ là hiện tại, nếu Bạch Thập Nhị không muốn nói, nàng coi như tò mò muốn chết, cũng không định ép buộc hắn.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một hồi nặng nề tiếng hừ lạnh, phút chốc từ phía sau nàng cách đó không xa truyền đến .
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, lập tức, không nhịn được xoay người nhìn lại.
Đối diện, là một gương mặt lạnh lùng như băng sương.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.
Đặc biệt thời điểm nàng đối đầu một đôi mắt nheo lại mà lạnh như băng của nam nhân kia , chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh, ập thẳng tắp tới chỗ nàng.
Ngay sau đó, thân hình không khỏi rùng mình kịch liệt, chỉ cảm thấy da đầu run lên, phía sau lưng lạnh cả người.
Đây rốt cuộc là một đôi mắt như thế nào!?
Đôi mắt màu đỏ tươi, trong mắt lóe lên, là những ánh sắc bén như đao, lại lạnh như băng sương lạnh lẽo..
Chỉ cần liếc mắt, đủ để lấy mạng người!
Còn có từ trên người nam nhân không ngừng phát tán ra hàn khí mãnh liệt, ước chừng khiến cho nhiệt độ bốn phía, giảm bớt vài độ.
Cảm thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, rồi lại nghi hoặc không thôi.
Huyền Lăng Thương này, đang yên lành, như thế nào lạitức giận!?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện thích khách mới vừa rồi, cho nên tức giận !?
Chỉ là hắn tức giận cứ tức giận, như thế nào lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng! ?
Giống như, đầu sỏ khiến hắn tức giận là nàng! ?
Ngay tại Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, đột nhiên, cổ tay nàng căng thẳng.
Bên tai, không khỏi truyền đến thanh âm suy yếu của Bạch Thập Nhị.
"Tiểu Nhạc Tử, ta đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng, ngươi có thể hay không trước đỡ ta về! ?"
Nghe nam nhân nói vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức nhanh chóng quay đầu, nhìn sang Bạch Thập Nhị.
Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị, mày rậm nhíu lại, trên mặt, lộ ra vài phần khó chịu.
Âm thanh, so với vừa rồi đã suy yếu không ít.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Bạch Thập Nhị này như thế nào mới vừa rồi vẫn còn yên lành, hiện tại trong nháy mắt, liền trở nên yếu ớt như thế! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc lại lo lắng.
"Thập Nhị, không bằng hiện tại ta mang ngươi tới ngự y để nhìn một cái! ? Nhìn ngươi bộ dáng dường như rất khổ sở!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền tính toán tìm ngự y xem tới Bạch Thập Nhị.
Dù sao cánh tay Bạch Thập Nhị bị thượng không nhẹ đâu!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ, song, Bạch Thập Nhị lại xiết chặt cổ tay của nàng không tha.
Bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Không cần phiền toái như vậy , ta đây chẳng qua là bị thương ngoài da, chắc là mới vừa rồi mất máu quá nhiều, làm cho có hơi choáng váng đầu, chỉ cần ta trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu mang theo suy yếu, lại hàm chứa kiên trì không chút nào che dấu.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng yêu cầu của Bạch Thập Nhị.
"Vậy được rồi, ta trước đỡ ngươi trở về. Đến, cẩn thận một chút!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa lo lắng nói, vừa cẩn thận đỡ Bạch Thập Nhị, sau đó đi tới điện Dưỡng Tâm .
Cũng không hề chú ý tới, một đạo bóng dáng màu vàng cách đó không xa , khi nhìn thấy nàng đỡ Bạch Thập Nhị rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, lộ ra một ánh lạnh lẽo.
Mà nàng, lại càng không từng chú ý tới, nam nhânbị nàng cẩn thận đỡ, mới vừa rồi vẫn còn vô cùng suy yếu, khóe miệng lộ vẻ đắc ý. . .
. . .
Mắt lạnh nhìn tiểu thái giám kia, không ngờ cẩn thận đỡ nam nhân khác rời khỏi tầm mắt mình, Huyền Lăng Thương huyết mâu không khỏi hơi nhíu lại.
Hai tay trong ống tay áo, từ từ xiết thành quyền, móng tay bấm vào thịt, cũng không biết đau!
Tiểu thái giám chết tiệt!
Hắn tại sao lại đỡ nam nhân khác rời đi! ?
Hắn như thế nào có thể! ?
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng, Huyền Lăng Thương một quyền hung hăng nện xuống chiếc bàn gỗ lim ở một bên.
Dưới một quyền của nam nhân, chiếc bàn gỗ lim vốn được chạm trổ tinh xảo hoàn hảo vô khuyết, lập tức bị đánh thành từng mảnh.
Cung nhân hầu hạ bốn phía, đều bị dọa sợ ngây người…
Chỉ cảm thấy, mặt rồng giận dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. . .
Mà thái giám nào đó khiến hắn tức giận, lại cũng không biết một chút xíu nào . . .