Mùi này, nhè nhẹ như hoa lài, mang theo hương vị ngọt ngào, ngửi thật thích.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Huyền Lăng Phong ngửi được mùi hương như vậy, hơn nữa , điều làm cho hắn không thể tin được đó là mấy ngày nay hắn lăn lộn ở chỗ này giằng co, trên người hắn mùi hôi rình, nhưng sao trên người tiểu thái giám này vẫn còn mùi hương như vậy? Thật khó tin!
Ngay khi Huyền Lăng Phong nghi hoặc không giải thích được, đột nhiên hắn cảm giác được tiểu thái giám ở trong lòng mình, lông mi rung nhẹ, giống như có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy vậy Huyền Lăng Phong giật mình, không hề nghĩ ngợi, liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.
Lúc Huyền Lăng Phong giả vờ ngủ say, Đống Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra.
Từ lúc mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ánh mắt khó chịu, vẫn còn chút buồn ngủ.
Đôi mắt nhung nhìn quanh một lượt, lúc nhìn thấy Huyền Lăng Phong bên cạnh mình, nàng sợ đến mức mở to đôi mắt, chút buồn ngủ không còn sót lại chút nào.
Mở miệng, lại hít một hơi thật sâu.
Trời ạ!
Nàng nàng nàng… vì sao lại ôm Huyền Lăng Phong?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, lập tức ngồi dậy.
Đôi mắt nhung mở to, đầu tiên là nhìn Huyền Lăng Phong đang ngủ say, lại nhìn lại mình.
Cau mày, không ngừng nhớ lại chuyện hôm qua.
Nhớ lại tối hôm qua, nàng thấy Huyền Lăng Phong ngủ, chính mình cũng nằm trên mặt đất ngủ luôn.
Chỉ là ban đêm nàng luôn cảm thấy lạnh, không thể ngủ yên.
Cuối cùng lại thấy bên cạnh có hơi ấm.
Theo bản năng, nàng liền ôm khối ấm áp kia, chìm vào giấc ngủ.
Phải nói, từ lúc ôm cái khối ấm áp kia, nàng không còn nằm mơ, ngủ ngon giấc.
Nhưng mà nhìn tình huống hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên hiểu ra.
Tôi qua nàng ôm khối ấm áp đó, là Huyền Lăng Phong?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên.
Lại nghĩ tới điều gì, Đồng Nhạc Nhạc từ mặt đất đứng dậy.
Thừa dịp Huyền Lăng Phong chưa tỉnh, nàng phải nhanh rời khỏi đây, bằng không, đợi Huyền Lăng Phong tỉnh dậy, nhìn thấy tình cảnh này, có nổi giận hay không?
Phải biết, Huyền Lăng Phong tính tình khó chịu như vậy, hơn nữa trong cảm nhận của hắn, nàng chẳng qua chỉ là một tên nô tài mà thôi.
Một nô tài ôm hắn ngủ, Huyền Lăng Phong nếu biết, không tức giận mới là lạ.
Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng đã nhanh chóng ra khỏi sơn động.
Đầu tiên là tìm bụi cỏ đi vệ sinh, sau đó liền tới bờ sông.
Mới sáng sớm đã đói bụng rồi!
Hiện giờ, nàng nhảy vào sông bắt cá, sau đó tiện thể tắm luôn.
May mà trời nằng, Đồng Nhạc NHạc làm mấy tư thế khởi động, sau một khắc, cả người đã nhảy bùm một cái, lao xuống sông.
Cảm giác được làn nước đang vây quanh mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc hiểu ra.
Đôi mắt mở to, không ngừng nhìn hoàn cảnh trước mắt.
Nhìn thấy đàn cá, Đồng Nhạc Nhạc liền bơi tới.
Nước sông cổ đại thật sạch, không giống như hiện đại đều bị ô nhiễm, cho nên ở trong sông, Đồng Nhạc Nhạc có thể nhìn thấy hoàn cảnh tứ phía.
Chỉ là… những con cá này vô cùng xảo quyệt, một khi nàng bơi đến, liền lập tức tản ra, động tác nhanh như chớp, muốn bắt cũng thật khó.
Đồng Nhạc Nhạc không biết mình đã ở trong nước bao lâu, chỉ cảm thấy kiệt sức, vì vậy, liền bơi lên bờ.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới bơi lên bờ, đột nhiên nghe thấy Bùm một tiếng.
Ngay tức khắc, bọt nước văng khắp nơi, bắn sang chỗ của nàng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.
Vừa rồi, cái gì nhảy vào trong sông vậy?
Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy roạt một tiếng, một bóng người từ trong sông nhô lên.
Còn tưởng quái thú bước ra .
Khi Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười sung sướng.
“Ha ha ha…, Tiểu Nhạc tử, làm ngươi sợ sao? Lá gan của ngươi thật nhỏ!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nhìn lại.
Chỉ thấy vật từ trong nước nhô lên không phải ai khác mà chính là Huyền Lăng Phong.
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này đang ở trong nước nhìn nàng cười ha ha.
Tiếng cười to, trên mặt hiện lên sự đắc ý và hài hước, đều cho thấy hành động vừa rồi của hắn là cố ý.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc thật không biết làm sao, chỉ thấy buồn cười.
Lập tức trên mặt giả bộ trầm xuống, mở miệng giống như đang tức giận.
“Thật tốt, ngươi dám chọc ghẹo ta!”
Nghe thấy lời này của Đồng Nhạc Nhạc, thấy mặt hắn chứa đầy sự vui vẻ, liền biết Đồng Nhạc Nhạc không hề tức giận, bĩu môi một cái, làm bộ dáng kiêu ngạo, mở miệng cười nói:
“Bổn vương chính là cố ý, thì sao nào”
“Hừ!”
Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc hừ một tiếng, lập tức bên trong đôi mắt hiện lên sự giảo hoạt.
Huyền Lăng Phong cười ha ha, không biết Đồng Nhạc Nhạc lạ thường.
Vì vậy, không kịp đề phòng liền bị uống một ngụm lớn nước sông, còn bị sặc nữa.
“Khụ khụ, ôi, ngươi… cái tên Tiểu Nhạc tử này, khụ khụ, lại giám chọc ghẹo Bổn vương? Nhìn Bổn vương thu thập ngươi như thế nào!”
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho rằng, Huyền Lăng Phong là một người bụng dạ hẹp hòi, vừa mới hắt một tí nước liền bỏ chạy.
“Ha ha, Thập tam gia, người muốn thu thập ta sao? Phải xem ngươi có khả năng hay không, ha ha ha ha!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, cả người giống như con cá, bơi nhanh chỗ khác.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cười khoái chí như vậy, Huyền Lăng Phong sửng sốt, lập tức chui vào trong nước, bơi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc.
Đối với bơi lội, hắn cũng không kém.
Kết quả, ở dưới sông, hai người ngươi chạy ta đuổi, tiếng cười vui vẻ, càng không dứt.