Nhìn thấy ánh mắt của nam tử sau khi nghe được lời này của mình thì càng tức giận hơn.
Ánh mắt lạnh lẽo như dao, giống như muốn lăng trì xử tử mình.
Thấy vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, khóc không ra nước mắt.
Trời ạ! Nàng nói sai cái gì chứ?
Ánh mắt của hắn thật có lực sát thương, nàng sắp không đỡ nổi rồi.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc choáng ngợp, Huyền Lăng Thương chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Trừng đến nỗi mồ hôi Đồng Nhạc Nhạc chảy ròng ròng, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Nàng cảm thấy giờ này sống một ngày mà như một năm vậy.
Không biết trải qua bao lâu, ánh mắt sắc bén mới dời đi.
Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của nam nhân mới cất lên, từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống.
“Hắn không phải vật trong ao ( tức người có khát vọng làm đại sự), ngươi không cần phải lo lắng cho hắn!”
Nam nhân dứt lời lập tức xoay người, đi về phía trước.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy nam nhân cất bước.
Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đuổi theo.
Vốn nàng còn lo lắng cho Độc Cô Ngạo Phong, nhưng nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy, lòng nàng cũng được buông lỏng.
Nếu hắn đã nói như vậy chứng minh Độc Cô Ngạo Phong không có chuyện gì.
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền yên tâm.
…..
Từ khi Độc Cô Ngạo Phong rời đi, Đồng Nhạc Nhạc lại bình thản trở lại.
Mỗi ngày nàng đều ngủ muộn dậy sớm, hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương, như hình với bóng.
Cuộc sống đơn giản như vậy nàng rất muốn.
Năm tháng bình yên vui vẻ chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Giống như hiện tại
Bên trong Ngự thư phòng hết sức yên tĩnh, tựa như một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Chỉ thấy nam nhân tuấn tú cầm bút lông trên tay, ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương.
Nam nhân khi thì cau mày phiền chán, khi thì nén giận, khi thì nhếch môi..
Cho dù hắn như thế nào vẫn cứ tuấn tú như vậy.
Gương mặt nhìn quanh ba trăm sáu mươi độ nhìn như thế nào vẫn đẹp.
Đồng Nhạc Nhạc đứng một bên nhìn nam nhân phê duyệt tấu chương, vừa bưng trà thơm mới pha tới, đem ly trà đã nguội đổ đi.
Sau khi đốt nhang hương an thần, Đồng Nhạc Nhạc tự giác đi tới bên cạnh bàn đọc sách, cầm nghiên mực từ từ mài mực.
Chuyện như vậy mỗi ngày nàng đều làm, nhưng một chút cũng không cảm thấy chán.
Mặc dù có đôi khi cả hai người im lặng không nói gì, nhưng cảm giác như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thật muốn có một cuộc sống như vậy, cứ như vậy mà trôi đi…
Ngay khi nàng đang đắm chìm trong kí ức ngọt ngào, đột nhiên nàng cảm thấy đau bụng.
Mới đầu không cảm thấy gì, nhưng mà dần dần cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa còn đau đến bên hông.
Cuối cùng, nàng mới phát giác đại di mụ của mình đã đến.
Nói đến đây, không biết thân thể này có vấn đề gì, mỗi tháng kinh nguyệt vẫn không chính xác.
Cho dù nàng có tính toán thời gian, không sớm thì muộn, làm cho nàng thật khó phòng bị, giống như bây giờ vậy.
Cảm giác bụng đau đớn, dưới hạ thân không ngừng nóng lên, làm cho nàng bắt đầu khẩn trương.
Liếc mắt nhìn nam nhân một cái, chỉ thấy hắn đang tập trung vào tấu chương, không chú ý đến sự khác thường của nàng, Đồng Nhạc Nhạc tính toán, thừa dịp rời đi, đợi xử lý tốt chuyện của mình rồi quay trở lại.
Ai biết ngay lúc nàng đang cúi xuống, nam nhân vốn đang phê duyệt tấu chương chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ động lòng người, nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, làm cho lòng nàng nhảy lên một cái, ánh mắt nam nhân cũng xẹt qua sự kinh ngạc.
Nhưng nam nhân nhanh chóng khôi phục như cũ, lập tức mở miệng nói:
“Tiểu Nhạc tử!”
“Có nô tài!”
Nghe nam nhân gọi mình, Đồng Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, trên mặt bảo trì sự bình tĩnh, cung kính mở miệng.
Mặc dù nàng đã cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng có lẽ sự kiềm chế đã bị nam nhân nhìn ra.
Thấy vậy đôi mắt đỏ của nam nhân xẹt qua sự nghi ngờ.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn tiểu thái giám trước mặt này.
Chỉ thấy khuôn mặt cúi xuống, đôi mắt nhung cụp xuống.
Hàng mi dài cong vút, che dấu thần sắc nơi đáy mắt của nàng.
Tuy nhiên, có lẽ Huyền Lăng Thương đã nhận ra, tiểu thái giám này đang khẩn trương.