Hình như muốn cười, nhưng lại sợ hãi chọc giận Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy gương mặt mình càng ngày càng nóng, nhìn ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác, càng hiện lên vẻ ai oán ảo não.
Môi đỏ mọng chu lên, không khỏi uất ức nói.
"Vương Gia, nô tài thêu tranh đôi Uyên Ương đùa nghịch dưới nước đã rất vất vả rồi, ngài lại còn giễu cợt nô tài, rất không trượng nghĩa đi! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, môi đỏ mọng càng trề ra, nhìn về Lan Lăng Thiệu Giác, hết sức hờn tủi.
Cũng không biết, dáng vẻ hiện tại của chính mình, lọt vào trong mắt của nam nhân, dễ thương cỡ nào.
Cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt.
Mặc dù trên người mặc trang phục thái giám, trên mặt không hề trang điểm thì cũng đã xinh đẹp hơn người.
Đặc biệt hiện tại, chỉ thấy gương mặt nàng ửng đỏ, tựa như hồng mai vừa mới nở rộ vào tháng chạp, tăng thêm vài phần nữ tính yêu kiều.
Mỗi một cử chỉ hành động, dù cười hay mắng, đều xinh đẹp như vậy, quả thực khiến cho người ta không rời mắt nổi.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn về đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc, càng kinh ngạc và không kiềm chế được tình cảm của chính mình. . .
Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không hề hay biết.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc thấy Lan Lăng Thiệu Giác trầm lặng không nói, chỉ là chăm chú nhìn nàng.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn nàng, thật là kì dị cổ quái.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.
"Vương Gia, làm sao ngài lại nhìn nô tài như vậy!? Trên mặt nô tài có vết bẩn sao!?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, theo bản năng đưa tay lên lau má.
Lại quên mất, trên đầu ngón tay mình vẫn còn dính máu.
Kết quả là, vết máu trên tay, liền bị dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mà nàng, vẫn còn hồn nhiên không hay biết.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc ngây thơ mơ hồ, Lan Lăng Thiệu Giác không nén nổi phì cười.
Chỉ thấy người nhỏ nhắn trước mắt này, rất dễ thương!
Môi hồng cong lên một cái, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
"Hiện tại trên mặt ngươi thật sự là dơ rồi."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong mắt hiện lên vài phần mê muội.
Một lúc sau, dường như nghĩ đến cái gì đó, không khỏi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, ngay tức khắc bừng tỉnh hiểu ra.
"A a, nô tài đúng là ngốc mà! Quên mất là trên tay vẫn còn dính máu a!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng ảo não tự giễu.
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền tính lấy khăn tay ra lau vết máu trên mặt.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, lại thấy nam nhân trước mặt đứng ở nàng, đột nhiên vươn cánh tay thon thả ra, đưa đến trên mặt nàng.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Chỉ cảm thấy trên mặt mình bị nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng lau.
Bàn tay nam nhân thon thả, nước da trắng nõn hiếm thấy, động tác lau lên má nàng, thật nhẹ nhàng, giống như lông chim lướt qua, rất là thoải mái.
Đối với hành động của nam nhân này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không suy nghĩ gì cả.
Bởi vì từ trước tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đối Lan Lăng Thiệu Giác, chỉ có tình cảm huynh muội.
Lan Lăng Thiệu Giác trong cảm nhận của nàng, tựa như một người anh trai cả vậy.
Cho nên bây giờ, Lan Lăng Thiệu Giác vì nàng mà lau vết máu trên mặt, Đồng Nhạc Nhạc cũng thấy đó là chuyện đương nhiên.
Cũng không biết, trong lòng người nào đó, không phải nghĩ như vậy.
Chỉ cảm thấy đầu ngón tay ma sát với da thịt, là mềm nhẵn, non mịn.
Tựa như đứa trẻ mới sinh ra, mịn màng khiến cho người ta không nỡ dời đi.
Nhẹ nhàng mà lau vết máu trên mặt, Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được tim đập nhanh không thôi.
Thật là muốn, nếu như thế gian, có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, thật là tốt biết bao a. . .
Tuy nhiên, không như mong muốn.
Trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác suy nghĩ miên man chốc lát, đột nhiên, một tiếng ho khan nặng nề, vang lên từ bên ngoài đình nghỉ mát.
Cùng lúc tiếng ho vang lên, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra, liền thấy không biết khi nào ở bên ngoài đình nghỉ mát đã xuất hiện một bóng dáng mặc hoàng bào, trên mặt đầu tiên là có hơi sửng sốt.
Lập tức, từ từ thu lại bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc
Môi đỏ mọng khẽ mấp máy một cái. . .
Đối với sự im lặng của Lan Lăng Thiệu Giác, sau đó Đồng Nhạc Nhạc lại nghe thấy tiếng ho khan truyền tới, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền thấy nam nhân đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng hô nhỏ.
"Hoàng thượng!?"
Huyền Lăng Thương, tại sao hắn lại ở chỗ này!?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, bóng dáng cao lớn của Huyền Lăng Thương, đã tiến vào bên trong đình ngắm cảnh .
Thấy vậy, sau khi Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần, lập tức một mực cung kính quỳ trên mặt đất, hành lễ với Huyền Lăng Thương, nói.
"Hoàng thượng cát tường."
Đối với Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu, một mực cung kính .
Huyền Lăng Thương khi nghe được những lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, cũng là trầm lặng không nói.
Trên gương mặt tuấn tú kia, là một vẻ lạnh như băng.
Cho dù Đồng Nhạc Nhạc không có ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên giảm xuống, cũng biết được, khẳng định Huyền Lăng Thương đã tức giận.
Đang yên đang lành, làm sao mà Huyền Lăng Thương lại tức giận ! ?
Chẳng lẽ, là triều chính không thuận lợi! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, mắt nhung đen láy, tràn đầy vẻ tò mò, lập tức từ từ ngẩng đầu, nhìn lên Huyền Lăng Thương.
Nhằm vào nàng, là đôi mắt động lòng vô cùng lạnh nhạt của Huyền Lăng Thương.
Trong ánh mắt sắc bén lạnh như băng của nam nhân, dường như hiện ra vẻ tức giận.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, Huyền Lăng Thương là đang giận nàng!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa sợ vừa nghi ngờ.
Đang yên đang lành, hình như nàng chưa có làm chuyện gì, khiến cho Huyền Lăng Thương tức giận đi! ?
Cho nên mới nói, lòng dạ của Hoàng đế thật là khó hiểu, tựa như bây giờ vậy! ?
Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc chốc lát, Huyền Lăng Thương đầu tiên là lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Sau đó, ánh mắt quét một vòng, liền nhẹ nhàng rơi trên người Lan Lăng Thiệu Giác đứng cạnh đó.
Bạc môi hé mở, như là thuận miệng hỏi.
"Mới vừa rồi các ngươi đang làm cái gì vậy! ?"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
"Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm cùng với Tiểu Nhạc Tử thôi."
Nghe Lan Lăng Thiệu Giác trả lời, Huyền Lăng Thương chăm chú nhìn Lan Lăng Thiệu Giác.
Lập tức, ánh mắt khẽ liếc lại, nhìn thấy trên tay Đồng Nhạc Nhạc đang cầm đồ thêu.
Nhìn thấy bức tranh Đồng Nhạc Nhạc mới thêu được một nửa, huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng lóe lên.
Theo ánh mắt của Huyền Lăng Thương, đột nhiên thấy đồ vật trên tay mình, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Nhớ lại mới vừa rồi Lan Lăng Thiệu Giác bình phẩm đồ thêu dệt của mình, nhất thời thẹn thùng ngượng ngùng, lập tức đem giấu đồ thêu trên tay ra phía sau.
Dù sao, tác phẩm của mình xấu như vậy, có lẽ đừng nên lấy ra để người khác bêu xấu.
Mới đầu, nàng định thêu xong bộ Uyên Ương đùa giỡn dưới nước này, rồi lại làm một cái túi hương đưa đến cho Huyền Lăng Thương.
Chỉ là bây giờ Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy, hay là thôi đi.
Phường thêu ở Hoàng cung là tốt nhất, đồ dùng của Huyền Lăng Thương, đương nhiên phải là tốt nhất.
Nếu như nàng đem đồ xấu như vậy đưa cho hắn, hắn khẳng định sẽ không muốn chăng!?
Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, lại thấy Huyền Lăng Thương giơ tay lên.
Huyết mâu chợt loé sáng, lập tức bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
"Trên tay ngươi cầm là vật gì vậy!? Cho trẫm nhìn một cái."
"Ách, khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ là nhất thời nhàm chán nên thêu khăn tay, tài may vá của nô tài không tốt, sợ làm bẩn mắt của hoàng thượng. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngụ ý, là không dám đưa khăn tay dâng lên trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, sau khi nghe được lời nói của nàng, Huyền Lăng Thương lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặc dù, Huyền Lăng Thương không có mở miệng nói chuyện lần nữa, chỉ là phía dưới ánh mắt lấp lánh sáng ngời, Đồng Nhạc Nhạc cũng nhìn rõ ràng ý tứ của hắn.
Đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, lập tức, khăn tay được giấu phía sau được lấy ra, dâng lên cho Huyền Lăng Thương.
Nhìn thấy vẻ không tình nguyện của Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy xấu hổ, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một nụ cười thấp thoáng.
Lập tức, đưa mắt quét một vòng, nhìn lên trên tay Đồng Nhạc Nhạc đang cầm khăn.
Chỉ thấy, trên mặt khăn tay, thêu cảnh hai đứa trẻ mập mạp đang nghịch nước.
Hơn nữa, kĩ thuật thêu, thật đúng là như nàng nói, thật là xấu.
Thấy vậy, chân mày Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức bạc môi hé mở, thản nhiên nói.
"Thêu thật là xấu đi."
"Ách. . ."
Nghe được nam nhân dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực.
Chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đang từ đáy lòng đã bốc thẳng lên trên mặt rồi.
Liên quan đến hai gò má hầm hập nóng bỏng, cho dù không soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết được chính mình đang đỏ mặt.
Mặc dù, nàng đã sớm biết rằng đồ mình thêu đặc biệt khó coi.
Chỉ là, lời này, từ trong miệng Huyền Lăng Thương nói ra, lại khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ảo não ngượng ngùng chán nản vô cùng.
Môi đỏ mọng chu lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, giống như là đang lên án, trách mắng hắn.
"Hoàng thượng, nô tài cũng biết chính mình thêu không được tốt, cho nên sau này nô tài có lẽ không nên thêu nữa, tránh cho mất mặt xấu hổ!"
Lời này của Đồng Nhạc Nhạc, có vài phần tức giận.
Phải biết rằng, sở dĩ mình đi thêu, cũng là dự định làm cho Huyền Lăng Thương một cái túi hương.
Không ngờ, túi hương còn chưa làm, đã nghe được lời bình luận như thế.
Điều này sao không khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nản lòng thoái chí đây!?
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang mất mát, lại thấy bạc môi nam nhân hé mở, lần nữa nói.
"Nhưng mà, trẫm hiếm khi nhìn thấy đồ thêu nào xấu như vậy, sau khi ngươi thêu xong con vịt, thì làm cho trẫm cái túi hương đi!"
Nam nhân mở miệng, như là thuận miệng nói.
Tuy nhiên, khi nghe tới lời này của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền chấn động, đôi mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.