Nghe được tiểu cung nữ kia nói vậy, lại thấy trên mặt nàng thấp thoáng vẻ lo lắng Đồng Nhạc Nhạc cũng không thèm để ý chút nào, hé miệng cười một tiếng.
“Ha hả, chút độ cao ấy đối với ta mà nói không tính là gì, ngươi cứ hãy đợi đó đi!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.
Hơn nữa, nàng chính là nói thật, nhớ lại lúc còn nhỏ nàng rất thích trèo cây, cây nàng trèo rất cao, nàng không có nói quá đâu.
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc trước đưa hai tay ma sát một phen, lập tức hít một hơi thật sâu, mới dè dặt bám vào cây mai từ từ trèo lên .
Thấy Đồng Nhạc Nhạc dè dặt hướng tới ngọn cây mai mà trèo lên, hai tiểu cung nữ như muốn ngừng thở nhìn lên ngọn cây.
Ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ thấy trên cây, thiếu niên bây giờ giống như con khỉ nhỏ trèo từ gốc cây mai, hai bàn tay nhỏ bé, thon thả trắng như tuyết càng không ngừng hướng tới chiếc khăn tay vướng trên ngọn cây.
Trong chốc lát, chiếc khăn tay vướng trên cây, liền bị thiếu niên dùng một tay kéo xuống.
Thấy vậy, trên mặt hai cung nữ đều hiện lên sự vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.
Trên tay nắm thật chặt chiếc khăn tay, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, đôi môi đỏ mọng không ngừng cong lên, ánh mắt đầy ý cười, lập tức trên mặt Đồng NhạcNhạc đầy vui mừng.
“Ha hả, ta đã nói, ta có thể giúp các ngươi lấy lại chiếc khăn mà!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, trên mặt không che dấu nổi vẻ đắt ý.
Dáng vẻ kia giống như một con tiểu điêu nhi đắc ý dào dạt trông rất dễ thương.
Tuy nhiên sự vui vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không duy trì được lâu.
Trong chốc lát, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trên chân vừa trượt, ngay lập tức cả thân thể liền nhanh chóng rơi xuống đất.
Chuyện xảy ra rất bất ngờ, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời không có chuẩn bị tâm lý.
Cảm giác được thân thể của mình đang nhanh chóng rơi tự do, đầu óc trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tim mình giống như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
Mắt thấy chính mình sẽ rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, sợ hết hồn vía.
Cứ tưởng rằng chính mình khẳng định khó tránh khỏi ngã trên mặt đất, dù không chết nhưng khẳng định là vết thương đầy mình.
Ai biết sau một phút, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình rơi vào một vòng tay ôn hòa và ấm áp.
Cảm nhận được cái ôm này thuộc về một nam nhân có hơi thở xa lạ, lại không có làm cho người khác chán ghét chút nào.
Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức mắt nhung có hơi mở ra, hướng tới trước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trước mắt, một hình dáng cương nghị rõ ràng, gương mặt tuấn tú.
Nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, nước da đồng hun,hàng mi sắt như đao, cái mũi thẳng thắn, phảng phất như đao tước , đôi môi bạc mỏng.
Thu hút cái nhìn người ta nhất chính là hắn có một đôi mắt màu hổ phách.
Thấy vậy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Dù sao tại LinhNhạc Quốc, trừ Huyền Lăng Thương có một đôi mắt khác hẳn với người bình thường, đôi mắt những người khác đều là màu đen.
Tuy nhiên nam nhân trước mắt này, đôi mắt là màu hổ phách, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng thấy hết vẻ đặc biệt, dường như rất giống đôi mắt mèo.
Còn nữa hình dáng hắn cũng tương đối lớn, có phong cách của người dị quốc, cũng là cực kì khôi ngô tuấn tú.
Dù sao nàng cũng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, kiểu nam nhân nào nàng cũng đã nhìn thấy, cho nên Đồng Nhạc nhạc lần tiên gặp mặt cũng chỉ sửng sốt một chút liền nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Nghĩ đến chính mình còn bị nam nhân ôm vào trong ngực, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực, hai má nàng không khỏi hiện lên hai rặng mây hồng,
“Ách, cái…kia, ngươi có thể trước hết thả ta xuống hay không a?!”
Đồng Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng quẫn bách.
Cũng không hề biết, hiện tại chính mình trong mắt nam nhân, lại đẹp cỡ nào!
Cúi đầu nhìn vào thiếu niên trong lòng, chỉ thấy thiếu niên có đường nét thanh tú, điều làm cho người khác động lòng nhất chính là trên gương mặt kia có sự thẹn thùng, phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét phủ lên cành hoa mai, làm cho người ta thương tiếc.
Nhưng mà điều làm cho hắn kinh ngạc chính là, thái độ của thiếu niên đối với chính mình.
Mỗi người nhìn thấy đôi mắt hắn, đầu tiên nhìn đều sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc cùng rung động.
Tuy nhiên thiếu niên này, lại chỉ là có hơi sửng sốt , trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc, phảng phất như đôi mắt hắn căn bản không khác với mọi người, đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.
Thấy vậy, nam nhân trong lòng kinh ngạc, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lập tức từ từ để thiếu niên trong lòng xuống đất.
Khi hai chân đứng trên mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là chỉnh lý dung nhan một chút, không có phát hiện có gì không thích hợp, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn vào nam nhân phía trước .
Mới vừa rồi bị nam nhân ôm chưa từng chú ý, hiện nay nhìn một cái, chỉ thấy nam nhân mặc chính là trang phục của thị vệ.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Dù sao, nàng vào cung thời gian dài như vậy, chưa từng gặp qua thị vệ này.
Chính là, tại sao nam nhân này lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến vậy, dường như ở nơi nào đó bọn họ đã từng gặp nhau.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng hỏi.
“Chúng ta phải chăng đã gặp nhau ở một nơi nào đó?!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là mang theo vài phần nghi hoặc.
Đối với đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân sau khi nghe được lời nói của nàng, đôi mắt màu hổ phách kia đầu tiên như nhớ ra chuyện gì lóe lên một phen, lập tức bạc môi hé mở như muốn nói ra điều gì đó.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một đạo âm thanh trầm thấp khàn khàn, từ phía sau Đồng Nhạc Nhạc vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Nghe được âm thanh bất thình lình, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy tại bên cạnh cây hoa mai lúc này, một bóng dáng cao lớn màu vàng sáng, không biết khi nào xuất hiện ở nơi đó.
Nam nhân hai tay để phía sau, mặt mũi lạnh lùng, vóc người rắn rỏi, coi như chỉ là tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là một người sang trọng bức người, toàn thân khí phách vương giả, vô cùng tinh tế.
Là Huyền Lăng Thương?!
Hắn lúc này, như thế nào sẽ xuất hiện ở đây?!
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy hắn đứng bên cạnh hai tiểu cung nữ, lại gặp Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất hiện, lập tức vội vàng quỳ rạp xuống đất, một mực cung kính nói.
“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngue được hai tiểu cung nữ kia thỉnh an, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần, lập tức quỳ rạp xuống đất, lập tức khởi lễ.
“Hoàng Thượng vạn phúc.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói dứt lời, lại thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng, vẫn đứng nơi đó, cúi đầu xuống, cũng không biết là đang sợ hãi hoặc có lẽ là đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ, rất nhiều người mới gặp thánh nhan, khó tránh khỏi tâm sinh căn thẳng khiếp đảm, sợ hãi bị hù dọa cũng nên.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi Huyền Lăng Thương sẽ trách tội, lập tức lôi kéo thị vệ bên cạnh, quỳ rạp xuống đất.
Cũng không hề chú ý tới, lúc nam nhân quỳ rạp xuống đất, đôi mắt màu hổ phách kia chợt lóe, trong ánh mắt phức tạp…