Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não. Cứ coi như không cầm được đồ, nàng cũng nghĩ không muốn ở chỗ này bị người ta lăng nhục. Đồng Nhạc Nhạc không nói gì, lập tức xoay người muốn rời khỏi cửa hàng.
"Như vậy, ta cũng không cầm nữa!"
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền cất bước. Nhưng mà, thấy biểu hiện của Đồng Nhạc Nhạc, lão chưởng quỹ đột nhiên lo lắng, ngoắc tay với nàng rồi la lên.
"Khách quan, ngươi đừng đi nha, có chuyện gì thì từ từ bàn lại, thật ra thì coi như không có giấy tờ chứng minh, ngươi cũng có thể mang vòng tay này cầm được. Dù sao chỗ này của ta cũng được coi là lớn nhất nhì kinh thành, làm ăn cũng có uy tín”
"Thật sự! ?"
Nghe hắn nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc xoay người, nhướn mày liếc xéo hắn. Thấy lão chưởng quỹ dáng vẻ đang lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi hắn làm khó dễ, đòi giấy tờ chứng minh linh tinh đủ thứ, bây giờ có biểu hiện như thế là đang ép giá vòng tay của mình đây. Thật không hổ là người từng trải trong buôn bán, thật đúng là ăn cướp mà.
Trong lòng tính toán, nhưng trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra một bộ dáng đang gặp khó khăn, mở miệng nói.
"Chính là, ta không có các loại giấy tờ chứng minh, ngươi như thế nào bán ra ngoài được ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lão lập tức cười nói.
"Ha hả, cái đó cửa hàng tự có biện pháp, khách quan, ngươi chínhlà muốn cầm vòng tay này? Ngươi tính muốn cầm bao nhiêu tiền?"
Nghe thấy hắn nói như thế, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày, suy nghĩ nghiêm túc. Nàng liếc nhìn vòng tay được làm bằng kim loại tinh xảo, trên bề mặt có đính rất nhiều hạt Hồng Bảo Thạch, thật sang trọng. Hơn nữa, đây là cống phẩm, khẳng định giá trị rất lớn.
Có thể dùng làm hàng tiến cống, khẳng định giá trị xa xỉ.
Chỉ là, vòng tay này rốt cuộc bao nhiêu tiền nàng thật đúng là không biết.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa một bàn tay, hướng tới trước mặt lão nói.
"Vòng tay này giá trị liên thành, được chế tạo rất tinh xảo, vô cùng khéo léo, hẳn là giá trị này đi?"
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vươn một bàn tay, hắn trên mặt sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi lại.
"Ngươi cứ nói, muốn năm ngàn lượng! ?"
"Uh, năm ngàn lượng!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bất quá trong lòng có hơi chột dạ, bởi vì nàng không biết triều đại này tiền bạc rốt cuộc là tính toán như thế nào. Cho nên, nàng chỉ nói qua loa nói một giá tiền.
Không được, lão chưởng quỹ lập tức mở miệng nói.
"Năm ngàn lượng nhiều lắm, vòng tay này tuy được chế tạo tinh xảo, vô cùng khéo léo, chỉ là, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc, không đáng giá nhiều như vậy, ta tính ...”
Hắn vừa nói, vừa giơ lên một ngón tay với Đồng Nhạc Nhạc. Ý tứ rất rõ ràng, vòng tay này, trị giá một ngàn lượng!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày một lúc, trên mặt làm ra vẻ gặp khó khăn.
"Một ngàn lượng quá ít, vòng tay này của ta vừa nhìn biết ngay có giá trị lớn, nếu như cầm với giá thấp, ta không muốn, như vậy đi, một người lui một bước, bốn ngàn lượng”
"Bốn ngàn lượng nhiều lắm, hai ngàn năm trăm lượng đi! Ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi như vậy !"
Hắn vừa nói, một bên lộ ra bộ mặt có vẻ gặp khó khăn.
"Phải biết rằng, đồ vật đáng giá như vậy nếu không có giấy tờ chứng minh, một khi quan phủ điều tra, chính là chúng ta bị liên lụy, danh dự của cửa hàng sẽ bị hao tổn, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, không khỏi cắn chặt hàm răng, nhưng là vẫn hạ quyết tâm, mở miệng nói.
"Ba ngàn lượng! Nếu thấp hơn ta đi nơi khác"
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán xoay người dáng vẻ đã muốn rời đi .
Lão chưởng quỹ thấy vậy, lập tức mở miệng.
"Được rồi, ba ngàn lượng liền ba ngàn lượng, mặc cả xong!"
. . .
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ thầm, nàng cầm trên tay xấp ngân phiếu ba ngàn lượng chỉ cảm thấy còn có chút không dám tin.
Không nghĩ tới, ở hiện đại nàng là một người nghèo , đến đến nơi này cuối cùng lại được gia nhập vào hàng ngũ phú bà!
Vừa nghĩ tới trong lòng nàng rất vui vẻ vì được một khoản lớn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy dù đi xa đến đâu cũng là bước nhẹ như bay a!
Cảm giác phú bà , chính là bay bổng như vậy!
Trong lòng nàng chính vào lúc này đang đắc ý sung sướng, trong khi đó Tiểu Quế Tử đứng chờ nàng đã lâu, nay thấy nàng rốt cuộc đi ra, không khỏi chạy tới bên cạnh.
"Tiểu Nhạc Tử, người đi đâu lâu giờ mới ra!"
"Ha hả, chờ thật lâu đi! ? Đã đói bụng sao! ? Đi, chúng ta ăn cơm đi! A, không, trước thay đổi một bộ áo quần rồi hãy nói sau!"
Trên người có tiền, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ dại gì mà không mua sắm, mặc trên người bộ quần áo này, nàng cảm giác không được thoải mái, tự nhiên cho lắm.
Đối với tâm tư Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử không rõ ràng lắm, giờ phút này, nghe được nàng nói trên mặt không khỏi sửng sốt.
"Gì? Thay đổi trang phục a?"
Đối với Tiểu Quế Tử mặt mày nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhếch môi cười một tiếng, không nói gì thêm, kéo hắn đi tới một cửa hàng tơ lụa bên cạnh.
Chỉ thấy cửa hàng tơ lụa này diện tích lớn như thế, người đến người mua tấp nập, vải vóc, tơ lụa loại nào cùng có. Trang phục may sẵn cũng được treo bày bán phía trên các móc.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đi đến dãy cuối cùng của cửa hàng, Tiểu Quế Tử lập tức lôi kéo ống tay áo nàng, hạ giọng nói nhỏ.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi nghĩ muốn mua quần áo sao! ? Nơi này trang phục rất đắt!"
"Ha hả, đắt không quan trọng, quan trọng hơn là phải vui vẻ, ăn chơi thỏa thích!"
Đồng Nhạc Nhạc nói, trên khuôn mặt biểu hiện dáng vẻ của người giàu có.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, chỉ cho rằng nàng có thể cũng thuộc dạng người có tiền, nhưng không đến mức giàu có quá nên cũng không quan tâm lắm
Lúc này, ông chủ cửa hàng thấy có khách đến, cũng không chê áo quần Đồng Nhạc Nhạc đơn sơ, lập tức khuôn mặt tươi cười đi đến.
"Này hai vị công tử, muốn mua cái gì ? Chúng ta nơi này tơ lụa có đủ mọi thứ, hôm nay còn có hàng mới, công tử cứ đi nhìn một chút!"
Nghe giới thiệu của ông chủ, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt. Chỉ thấy cửa hàng này tơ lụa, muốn loại vải gì cũng có.
Này thì lụa tơ tằm, lụa bóng mịn, mềm mại, lụa Yên La...làm cho người ta xem hoa cả mắt.
Đồng Nhạc Nhạc vừa đánh giá, vừa chọn lựa, cuối cùng, liền chọn một khối lụa trắng như tuyết, có thêu hoa mai nổi trên nền vải, sau đó quay sang hỏi ông chủ.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền! ?"
"Ha hả, công tử ngươi thực sự biết chọn lựa, đây là mặt hàng mới nhất của chúng ta, nhìn công tử hiểu biết như vây, tính hai mươi hai lượng một xấp đi”
"Cái gì! ? Hai mươi hai lượng một xấp sao? Đây là tính ăn cướp đi! ?"
Nghe được lời này của ông chủ cửa hàng, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không hề mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Tiểu Quế Tử đứng cạnh mình đột nhiên giật mình la lên thành tiếng.