"Tử Ngữ, ban đầu, ngươi cứ nói là Tử Kiều rơi xuống vực chết, là ngươi tận mắt thấy sao! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù nhẹ nhàng, thế nhưng, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, cũng là vô cùng sắc bén.
Phảng phất một lưỡi đao sắc bén, tựa như phải đâm thủng tâm nữ nhân.
Nghe vậy, nụ cười nhu mì kín đáo kia trên mặt nữ nhân, lập tức cứng đờ.
Đôi mắt long lanh nhìn về phía nam nhân, càng là trợn lên một cái.
Giống như, chưa từng nghĩ đến, nam nhân lại hỏi cái vấn đề này.
Đối với thần sắc trên mặt nữ nhân, nam nhân càng là tỉ mỉ thu vào trong mắt.
Lập tức, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm xinh đẹp kia chợt lạnh lẽo!
Khi nhận thấy được cảm giác lạnh buốt trong mắt nam nhân, khiến nữ nhân đang ngây ra nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Lập tức, trên gương mặt xinh xắn đẹp đẽ kia, lập tức làm ra dáng vẻ một bộ nghi hoặc, mở miệng nói.
"Chủ tử, đang yên lành, tại sao muốn hỏi chuyện này chứ! ?"
Đối với lời nói của nữ nhân, chỉ là môi đỏ mọng của nam nhân hé mở, lạnh giọng nói.
"Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của Bổn vương."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, cũng là lạnh lùng.
Nữ nhân thấy vậy, trong đôi mắt lá răm long lanh kia không khỏi xẹt qua một tia bối rối.
Tuy nhiên, ý bối rối kia, chỉ là chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương thống khổ.
"Ban đầu lúc tỉ tỉ cùng ta ám sát cẩu hoàng đế kia, sau đó bất hạnh bị đánh rơi xuống vách núi, chuyện này mặc dù đã qua hơn một năm rồi, ta mỗi lần nhớ lại, vẫn sẽ thương tâm khổ sở, dù sao, trừ chủ tử ra, ở trên đời này tỉ tỉ là người thân nhân duy nhất của ta . . ."
Cuối cùng nói xong, Tử Ngữ không khỏi thương tâm nức nở.
Dáng vẻ khóc như mưa kia, càng là vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nghe Tử Ngữ nói, lại thấy Tử Ngữ kia khóc như mưa, dáng vẻ thương tâm khổ sở, nam nhân chỉ là lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng chăm chú, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng nói.
"Ngươi không cần phải khóc, bởi vì, Tử Kiều căn bản vẫn chưa chết."
"Cái gì! ? ? Tỉ tỉ ta vẫn chưa chết! ?"
Tử Ngữ vốn đang thương tâm khóc, sau khi nghe nam nhân nói như vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, đôi mắt mở to, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng, trong mắt đều là không dám tin.
Tuy nhiên, sau một khắc, khi nhận thấy được ánh mắt nam nhân kia dừng ở trên người mình, sắc bén mà mang theo tìm tòi nghiên cứu, Tử Kiều trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kích động hoan hỉ, mở miệng lo lắng hỏi.
"Chủ tử, lời ngài nói chính là sự thật! ? Tỉ tỉ nàng ấy thật sự vẫn chưa chết! ? Thật sự quá tốt! Người cũng không biết, ban đầu khi thấy tỉ tỉ rơi xuống vách núi, tâm của nô tì tan nát, vốn tưởng rằng đời này đều sẽ không thấy được tỉ tỉ, không nghĩ tới tỉ tỉ còn chưa chết! Chủ tử, tỉ tỉ hiện tại ở nơi nào! ? Nàng tốt không! ?"
Tử Kiều mở miệng, trên mặt đều là vẻ kích động hoan hỉ.
Nghe vậy, nam nhân đầu tiên là liếc mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú, sau đó, ánh mắt mới từ từ thu hồi, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
"Tử Kiều hiện nay còn sống, nhưng mà, lại mất đi trí nhớ, hiện nay, nàng đang ở bên trong hoàng cung."
"Cái gì! ? Tỉ tỉ nàng như thế nào lại ở bên trong hoàng cung, hơn nữa, còn mất trí nhớ ! ? Chủ tử người gặp qua tỉ tỉ ! ? Tỉ tỉ nàng ấy phải chăng là ngay cả chủ tử ngài đều quên! ?"
Tử Kiều mở miệng, tràn đầy lo lắng căng thẳng.
Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là tràn đầy nghi hoặc.
Nghe vậy, nam nhân chỉ là nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, mở miệng nói.
"Tối hôm qua chỉ là vội vã từ biệt, không nói thêm gì, cho nên, mấy ngày nay bổn vương tính toán lại vào cung lần nữa, mặc dù hiện nay Tử Kiều mất đi trí nhớ, chỉ là, vừa lúc nàng ở bên trong hoàng cung, đối với Bổn vương mà nói, là chuyện tốt."
Nói tới đây, nam nhân dừng một chút, lập tức, phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp kia đầu tiên là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nữ tử đứng trước người, nhàn nhạt nói.
"Ngươi lui xuống trước đi! Chuyện của Tử Kiều, Bổn vương sẽ xử lý."
Nam nhân mở miệng, rõ ràng là không muốn nhiều lời.
Tử Ngữ nghe vậy, mặc dù trong lòng có rất nhiều băn khoăn nghi hoặc, chỉ là, cuối cùng vẫn cố nhịn được.
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái, gợi lên nụ cười nhớ mong, mở miệng nói.
"Tốt, chủ tử, khi Tử Ngữ biết được tin tức tỉ tỉ chưa chết, như vậy Tử Ngữ cũng an tâm. Tử Ngữ hiện tại lui xuống vì chủ tử chuẩn bị bữa trưa."
Lời nói một mực cung kính vừa dứt, Tử Ngữ liền cười quay hẳn người đi.
Tuy nhiên, sau khi nàng xoay người, nụ cười nhớ mong trên mặt kia lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa, không còn sót lại chút gì.
Ban đầu tình ý thắm thiết trong đôi mắt long lanh, càng là phủ lên một tầng âm u ác độc nham hiểm.
Nữ nhân kia, lại còn sống! Hồi đó, là nàng rất nhân từ ! ?
. . .
Đồng Nhạc Nhạc đang ngủ bù ở trong phòng , đột nhiên một cái chấn động lạnh lùng hung hăng đánh, lập tức, cả người liền bừng tỉnh lại.
Yếu ớt mở ra mắt nhung lim dim, đại não Đồng Nhạc Nhạc vẫn cứ hoàn toàn hỗn độn.
Ngơ ngác nhìn đỉnh màn che trên giường, Đồng Nhạc Nhạc hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Nghĩ lại mới rồi được ngủ ngon, đang yên lành, liền đột nhiên bừng tỉnh ! ?
Hơn nữa, đáy lòng đột nhiên nảy lên loại bất an ớn lạnh, khiến Đồng Nhạc Nhạc sinh lòng nghi hoặc, lo lắng không yên.
Cảm giác như thế, trước kia chưa từng thử qua.
Chỉ có từ hôm qua, sau khi gặp phải Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ, trong lòng của nàng một mực phi thường bất an.
Đặc biệt, Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ cùng nàng nói chuyện.
Để cho nàng biết, thân phận của nàng, chính là người của Huyền Lăng Dạ.
Mà Huyền Lăng Dạ, căn bản không giống như lời người ngoài nói, ốm yếu lắm bệnh, quanh năm nằm dưỡng trên giường.
Mục đích hắn giấu diếm người trong thế gian như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì! ?
Nàng cảm giác được, Huyền Lăng Dạ khẳng định có chuyện gì lén gạt nàng.
Rốt cuộc, Huyền Lăng Dạ che giấu nàng cái gì! ?
Mục đích hắn cố ý khiến người trong thế gian lầm tưởng hắn bệnh nguy kịch lại là gì! ?
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là bất an . . .
Rốt cuộc, nàng có nên hay không nói cho Huyền Lăng Thương chuyện này! ?
Bởi vì, nàng sợ hãi, Huyền Lăng Dạ sẽ gây bất lợi cho với Huyền Lăng Thương.
Nhưng là, trong lúc nhất thời, như thế nào để cho nàng có thể nói chuyện này với Huyền Lăng Thương! ?
Hơn nữa, nàng đối với chuyện này, cũng vẫn là chưa hiểu rõ hết.
Không biết rõ ràng chuyện trước đây, nàng vẫn là án binh bất động, chờ làm rõ ràng chuyện này rồi nói sau!
Hiện tại, chỉ có thể như vậy.
Chỉ hy vọng, sự tình không cần quá tệ mới tốt. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bất đắc dĩ thở dài. . .
. . .
Đêm đã khuya.
Hôm nay Huyền Lăng Thương đưa thuốc dán cho Đồng Nhạc Nhạc, sau khi Đồng Nhạc Nhạc bôi lên, cục u trên trán rốt cuộc tiêu bớt.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là hoan hỉ.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới chuyện của Huyền Lăng Dạ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại bắt đầu phiền não.
Tối hôm qua, lúc Huyền Lăng Dạ sắp chia tay đã nói, hắn vẫn còn đến tìm nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền không lý do phiền chán một hồi.
Cũng không biết có phải là do ban ngày ngủ quá nhiều, hay là vì chuyện của Huyền Lăng Dạ mà phiền chán, Đồng Nhạc Nhạc lại mất ngủ.
Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại đều đã không biết bao nhiêu lần, Đồng Nhạc Nhạc cũng vẫn không ngủ được.
Chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, làm cho lòng dạ nàng rối bời.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cũng không chịu được nữa, vừa vén chăn, cả người liền từ trên giường đứng lên, mang giày tất vào, liền đi ra bên ngoài.
Tính toán, chạy vài vòng bên ngoài cho tốt, chạy không đầu óc, cái gì cũng không muốn nghĩ, chờ mình chạy mệt mỏi, tự nhiên có thể ngủ.
Nghĩ đến liền làm, Đồng Nhạc Nhạc nhấc chân cất bước, liền ra bên ngoài chạy như điên.
Đương nhiên, vì phòng bị trước những thị vệ trực đêm này thấy, tưởng thích khách, Đồng Nhạc Nhạc liền lựa chọn chỗ ít người hấp tấp chạy.
May là hoàng cung chiếm diện tích lớn như thế, hậu cung của Huyền Lăng Thương cũng không có một phi tử nữ nhân, cho nên rất nhiều cung điện, vẫn không có một bóng người.
Đối với hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm quen thuộc quá chừng, trong lòng biết nơi nào có người, nơi nào không ai, vì vậy, liền chạy tới cung điện không người kia.
Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh chóng, chỉ cảm thấy chạy càng nhanh, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, cái gì đều không nghĩ tới.
Đối với điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng rỡ vô cùng, lập tức, liền tiếp tục sử dụng sức lực, hấp tấp chạy.
Cũng không biết chạy bao nhiêu thời gian, chạy bao nhiêu con đường, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình hết hơi hết sức.
Mệt mỏi, một cơn buồn ngủ, cũng bắt đầu vây quanh.
Cảm giác được cơn buồn ngủ đến, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, lập tức, đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lượt.
Chỉ thấy, mới vừa rồi nàng chỉ lo chạy hết sức, lại có chút bất tri bất giác, chạy đến lãnh cung này.
Đêm đã khuya.
Tối nay mây đen bịt kín.
Mây đen kia thật dày, che kín cả bầu trời.
Lãnh cung vốn không người, lại càng chưa từng đốt đèn.
Nhìn thấy lãnh cung nguy nga lại im lặng hắc ám này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Đặc biệt vừa lúc này, một trận gió lạnh đột nhiên gào thét thổi qua, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, dựng ngược tóc gáy.
Nhớ lại, ở nơi lớn như thế này bên trong hoàng cung, mặc dù xanh vàng rực rỡ, lại cũng từng lây máu tươi của vô số người cùng mạng người, cũng không biết có thể hay không có. . .
Nghĩ tới đây, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc rùng mình dữ dội một cái, trong lòng niệm phật, cũng không dám tạm ở lại chỗ này.
Cước bộ vừa chuyển, liền tính toán chạy đi.
Ai biết, vào đúng thời điểm này, một đạo bóng dáng màu đen, chợt xẹt qua trước mắt nàng.
Bóng dáng kia, chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới nỗi làm cho Đồng Nhạc Nhạc tưởng chính mình hoa mắt.
Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau có một trận tiếng bước chân truyền đến.
Ngay sau đó, một đạo ánh mắt nóng rực, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Cảm giác được chính mình giống như đang bị người xiết chặt nhìn chằm chằm, ở nơi tối đen như mực này, càng đáng sợ.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy dựng ngược tóc gáy, tim đập dồn dập.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc vốn nên lập tức rời đi cũng không quay đầu lại.
Nhưng là, có đôi khi người chính là hay coi thường!
Việc mà trong lòng càng là không muốn làm, thân thể của mình, lại giống như có ý thức riêng.
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc còn chưa suy nghĩ nhiều mặt khác, thân thể của mình, liền tự phản ứng.
Từ từ nhìn lại phía sau. . .