Tuy nhiên một lúc sau, chỉ thấy Hồng Y Nhân kia đột nhiên ném một vật về phía Huyền Lăng Thương.
Khi vật kia rơi xuống đất, chỉ nghe đến 'ầmChoang' một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương theo bản năng dừng bước chân lại, vươn ống tay áo che gương mặt lại, tránh cho đám lửa dữ dội kia bắn đến mặt mình.
Tuy nhiên, nhân lúc dừng lại này, Hồng Y Nhân đã mang theo Tử Ngữ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa .
Nhìn thấy bóng dáng Hồng Y Nhân dần dần mất hẳn, Huyền Lăng Thương mày kiếm không khỏi cau lại một cái.
Bạc môi nhếch, tràn đầy không vui.
Dù sao, Hồng Y Nhân ...này tới quá bất ngờ.
Hơn nữa, khinh công thực tốt, lại cùng hắn không phân cao thấp. . .
Nghĩ tới đây, trên mặt Huyền Lăng Thương không khỏi trầm xuống, trong mắt âm u không thôi.
Chỉ là sau đó, dường như Huyền Lăng Thương nghĩ đến cái gì, nhanh chóng quay đầu, đi tới phía Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn té trên mặt đất.
Sau khi hắn nhìn thấy trên đùi Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn cắm phi tiêu, mày kiếm dễ coi lập tức nhíu lại, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Ngay sau đó, đã thấy Huyền Lăng Thương sải bước, đi tới chỗ của Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương đang đi về phía mình bên này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Nhưng mà, không chờ nàng suy nghĩ nhiều, chỉ thấy nam nhân hơi khom lưng lại, tay lớn duỗi ra, ngay lập tức, cả người nàng liền bị ôm vào trong lồng ngực nở nang, dày rộng quen thuộc.
Bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau khi phục hồi lại tinh thần, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là vẻ kinh ngạc.
"Hoàng thượng. . ."
"Trở về rồi hãy nói sau."
Nam nhân mở miệng, trầm giọng nói.
Vừa nói dứt lời, nam nhân liền không nói thêm lời nào nữa, chỉ là ôm Đồng Nhạc Nhạc sải bước về phía trước đi tới.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc được Huyền Lăng Thương ôm ra ngoài lãnh cung, chỉ thấy một người thị vệ cách đó không xa, vừa nhìn thấy Huyền Lăng Thương, lập tức vội vã chạy tới bên này.
"Hoàng thượng, ngài ở chỗ này thật sự thật tốt quá, điện Dưỡng Tâm cháy, mọi người đang nhanh chóng cứu hoả đây!"
Người mới đến mở miệng, thần sắc khẩn trương hốt hoảng.
Nghe tới những lời người này đã nói, thần sắc trên mặt Huyền Lăng Thương không thay đổi, chỉ là mở miệng, nhạt nhẽo nói.
"Ừ, trẫm đã biết."
Nam nhân mở miệng, âm thanh lạnh nhạt, phảng phất chuyện này, dường như cùng hắn cũng không có một chút quan hệ nào.
Người mới đến nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lúc sau, lại thấy huyết mâu của nam nhân lóe ra một phen, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Truyền ngự y."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Trong lòng biết Huyền Lăng Thương có ý định là truyền ngự y đến để chữa thương cho chính mình. Nhưng là, không nói trước nàng là bị thương ở trên đùi.
Nếu như bị ngự y vừa bắt mạch, thân phận của nàng không phải bị đoán được sao! ?
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, đang định nói với Huyền Lăng Thương cái gì đó.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, dường như Huyền Lăng Thương nghĩ đến cái gì, bạc môi mở ra, mở miệng lần nữa nói.
"Nhớ kỹ, tìm Lâu Vô Tâm đến."
"Vâng!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, người nọ lập tức vội vã xoay người rời khỏi.
Mà sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lời muốn nói ra miệng lập tức dừng lại.
Bởi vì Lâu Vô Tâm thì nàng là tin được, dù sao cả hai người đều là nữ nhân, nếu như Lâu Vô Tâm đến, nàng liền không có việc gì .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào một hơi.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm kia, cũng không hề nhận thấy được, Huyền Lăng Thương đang ôm nàng, lẳng lặng đem thần sắc trên mặt của nàng vô cùng tinh tế thu vào trong mắt. . .
. . .
Bởi vì điện Dưỡng Tâm cháy, nên chỗ ở của Đồng Nhạc Nhạc, đã trở thành bên kia điện Dưỡng Tâm.
Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền ôm Đồng Nhạc Nhạc đến bên trong điện Thanh Lương cách điện Dưỡng Tâm không xa.
Khi Huyền Lăng Thương cẩn thận đặt Đồng Nhạc Nhạc ở trên giường lớn mềm mại, Lâu Vô Tâm cũng bị thị vệ vội vã mang đến .
Sau khi Lâu Vô Tâm đi tới điện Thanh Lương, đầu tiên là nhanh chóng hành lễ với Huyền Lăng Thương.
Huyền Lăng Thương nghe vậy, chỉ là mở miệng nhanh chóng nói.
"Trước tiên xem xét cho nàng một cái."
"Vâng, Hoàng thượng."
Sau khi nghe được những lời nói của Huyền Lăng Thương, Lâu Vô Tâm liền lập tức mang theo cái hòm thuốc, đi tới bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là tràn đầy lo lắng.
Chỉ là, Lâu Vô Tâm không nói thêm gì, trước tiên kiểm tra cho Đồng Nhạc Nhạc một lượt, rồi bắt mạch.
Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là nặng nề, lập tức giãn ra.
Sau đó, đôi mắt đen láy vừa ngước lên, liền hướng tới Huyền Lăng Thương mở miệng nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, phi tiêu trên đùi Nhạc công công không có độc, mặc dù vết thương có hơi thâm, nhưng là, chỉ cần lấy phi tiêu ra, lại điều dưỡng thật tốt vài ngày liền không sao cả."
Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, vốn mày kiếm Huyền Lăng Thương đang cau lại, không khỏi giãn ra, thần sắc rõ ràng có điểm thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt lắm, ngươi là chữa thương tốt cho Tiểu Nhạc Tử đi, nhớ kỹ, cho dù muốn dùng dược liệu gì, thì cứ việc dùng tới."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Lâu Vô Tâm đầu tiên là sửng sốt, lập tức, làn môi hồng hé mở, gật đầu, mở miệng nói.
"Vâng, Hoàng thượng."
Huyền Lăng Thương nghe vậy, liền lập tức xoay người rời đi.
Có lẽ, là muốn đi xử lý chuyện của điện Dưỡng Tâm.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng, chỉ còn lại hai người Đồng Nhạc Nhạc và Lâu Vô Tâm.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương rời đi, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại thật chặt rốt cuộc buông lỏng.
Liếc mắt nhìn quanh một lượt, liền rơi trên người Lâu Vô Tâm, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
"May là Hoàng thượng để ngươi đến, bằng không, ta cũng không biết làm thế nào mới tốt, lại nói, gần đây Hoàng thượng rất coi trọng ngươi, nếu không, cũng sẽ không chỉ rõ chính ngươi tới đây!"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trên mặt Lâu Vô Tâm không khỏi sửng sốt.
Dù sao, nàng đối với y thuật của chính mình cũng rất tự tin, nhưng không hề cảm giác được Hoàng thượng coi trọng nàng.
Cho nên, sau khi nàng nghe được Huyền Lăng Thương truyền nàng đến, trong lòng càng là nghi hoặc kinh ngạc.
Chỉ là hiện tại, nhìn lại trên người Đồng Nhạc Nhạc bị tổn thương, Lâu Vô Tâm cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nhanh chóng xử lý vết thương cho Đồng Nhạc Nhạc.
Phi tiêu này, đâm vào quá sâu, cho nên, nên lúc mà Lâu Vô Tâm lấy ra, Đồng Nhạc Nhạc đau đớn đến mức tất cả nước mắt đều lấy ra.
"Au, đau quá!"
"Ngươi trước hết chịu đựng đi, ta đây liền bó thuốc cho ngươi."
Lâu Vô Tâm vừa mở miệng nói, trên tay một tí cũng không dừng lại.
Lấy phi tiêu ra, đắp thuốc, băng bó, liên tục luôn tay, sạch sẽ lưu loát.
Lẳng lặng nhìn thấy Lâu Vô Tâm xử lý vết thương của mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên đùi đau đớn, nhưng sau khi Lâu Vô Tâm đắp dược lên, dần dần biến mất không ít.
Đợi Lâu Vô Tâm băng bó hoàn hảo vết thương của mình lại, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc mới mở ra, mở miệng nói.
"Cám ơn ngươi, Vô Tâm."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Lâu Vô Tâm chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng nói:
"Ta và ngươi là bằng hữu, giữa chúng ta, còn cần nói cám ơn sao! ?"
"Hì hì. . ."
Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là cười hắc hắc.
Nhìn thấy được Đồng Nhạc Nhạc hì hì cười khúc khích, Lâu Vô Tâm chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lập tức, dường như là nghĩ đến cái gì, môi đỏ mọng lại hé mở, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
"Đúng rồi, tối nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì!? Đang yên đang lành, điện Dưỡng Tâm như thế nào bị cháy!? Còn nữa, vết thương trên đùi ngươi, rõ ràng là bị người có võ công cao cường người phóng trúng! Tối nay là có thích khách sao!? Ngươi cũng không biết, sau khi ta nghe được ngươi bị thương, thật lo lắng biết bao nhiêu a."
Lâu Vô Tâm mở miệng, trên mặt đều là vẻ lo lắng và căng thẳng.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.
Trong lòng biết Lâu Vô Tâm là thật lòng là đối đãi với mình như bạn bè, nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay nắm chặt hai tay Lâu Vô Tâm, mở miệng an ủi nói.
"Vô Tâm, ngươi đừng lo lắng, ta hiện tại không phải không có việc gì sao!? Kỳ thật, điện Dưỡng Tâm cháy, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Về phần vết thương ở bắp đùi, kỳ thật, ta cũng không biết nên nói như thế nào. . ."
Vừa nghĩ tới chuyện mới vừa rồi tại lãnh cung, chính mình suýt chút nữa chết thảm dưới kiếm của Tử Ngữ, bây giờ nghĩ lại một chút, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tâm tình, cũng là phức tạp vô cùng.
Dù sao, mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, để cho nàng tiêu hóa không được.
Đầu tiên là Huyền Lăng Dạ đột nhiên xuất hiện, để cho nàng biết được thân phận chân chính của mình.
Sau đó lại là Tử Ngữ đột nhiên xuất hiện, quyết đưa nàng vào chỗ chết. . .
Nếu không có Huyền Lăng Thương kịp thời xuất hiện, nàng cũng không biết phải làm thế nào mới tốt . . .
Đồng Nhạc Nhạc càng suy nghĩ, trong lòng càng phiền não hơn.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, cũng là một dáng vẻ chất chứa tâm sự nặng nề.
Lâu Vô Tâm chính là người có tâm tư thông minh tinh tế, nhìn thấy thần sắc Đồng Nhạc Nhạc như thế, trong lòng biết nhất định là có chuyện, lại không nguyện ý nói ra.
Thấy vậy, Lâu Vô Tâm hé mở làn môi hồng, mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Được rồi, ngươi đã không muốn nói, vậy cũng không cần nói, chỉ là, ngươi nhất định phải bảo vệ chính mình thật tốt, biết không! ?"
"Ừ, cám ơn ngươi, Vô Tâm, ta đã biết."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền đi xuống, tự mình đi sắc thuốc cho Đồng Nhạc Nhạc.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc, quả thật là đã mệt mỏi.
Tối hôm qua đến bây giờ, liên tục cũng là không ngủ được.
Hiện nay, bắp đùi vẫn còn bị thương, may là hiện tại vết thương bắp đùi đã xử lý tốt .
Lâu Vô Tâm y thuật cao siêu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau đớn trên đùi dần dần giảm bớt.
Một cơn buồn ngủ, cũng nhanh chóng kéo tới .
Sau khi đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không ngăn cản được sự buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, liền nặng nề tiến vào trong mộng đẹp. . .
Sau khi Huyền Lăng Thương xử lý xong chuyện điện Dưỡng Tâm, vội vã chạy tới nơi này, nhìn thấy, chính là người nằm trên giường kia, là một dáng vẻ ngủ say.
Nhìn thấy nằm ở trên giường, người nhỏ bé chìm vào giấc ngủ, đôi huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương kia, không khỏi hiện lên vài phần thương tiếc.
Đặc biệt, khi thấy dáng người nhỏ bé, bởi vì mất máu quá nhiều, nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt.
Càng hiện ra vài phần điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta nhìn vào, càng là sinh lòng thương tiếc. .