Xem Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử vì chuyện của mình, trên gương mặt tràn đầy vẻ tức giận, Đồng Nhạc Nhạc vừa là cảm động, lại là uất ức.
Dù sao, Tiểu Quế Tử bọn họ, là thật sự quan tâm chính mình đây!
Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại trong lòng, chỉ cảm thấy cái mũi chợt ngứa, liền hung hăng đánh hắt hơi một cái.
Bạch Thập Nhị đứng một bên thấy vậy, mày rậm lập tức cau lại một cái, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói:
- Tốt lắm, các ngươi trước mua một bộ y phục đến đây cho Tiểu Nhạc Tử đi, Tiểu Nhạc Tử, nước nóng được rồi, ngươi trước tắm rửa một cái xua lạnh đi!
Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng một bên thấy vậy, cũng nhanh chóng xoay người đi mua y phục.
Phút chốc, trong phòng, chỉ còn lại Bạch Thập Nhị và Đồng Nhạc nhạc.
Nhìn thấy bồn tắm tỏa khí nóng trong phòng kia, Đồng Nhạc Nhạc lại liếc nhìn Bạch Thập Nhị đứng bên cạnh, môi hồng hé mở, muốn nói lại thôi.
Dù sao, nàng cũng là nữ nhân, làm thế nào có thể cởi hết y phục trước mặt nam nhân!?
Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc do dự nên mở miệng như thế nào khiến Bạch Thập Nhị đi ra ngoài, Bạch Thập Nhị phảng phất dường như cảm thấy được cái gì, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói:
- Ngươi tắm rửa trước đi, ta ở bên ngoài chờ đợi.
Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói:
- Ừ, vậy cám ơn ngươi.
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, chờ sau khi Bạch Thập Nhị rời khỏi gian phòng, lại đóng cửa phòng lại, Đồng Nhạc Nhạc mới lập tức vội vàng chạy tới phía sau bình phong, cởi bỏ hết y phục trên người bao gồm khăn choàng .
Chờ y phục trên người cởi hết toàn bộ, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng nhúng cả người đều chìm vào bên trong nước nóng ấm áp kia.
Lúc nãy thời gian bị lạnh dài như vậy, giờ khắc này, lúc cả thân thể lạnh lẽo kia đều chìm vào bên trong nước, cảm giác thoải mái đó, khiến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc rạng rỡ, không khỏi thở dài thành tiếng.
- A, thật là thoải mái...
Đồng Nhạc Nhạc cong môi cười một tiếng, sau đó dựa lưng vào bồn tắm, khép hờ mắt lại, tính ngâm vài phút đồng hồ rồi đứng lên mặc quần áo.
Dù sao thì Bạch Thập Nhị cũng đang chờ ở ngoài cửa, nàng thật không muốn để cho người ta chờ nàng trong một thời gian lâu như vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được vài tiếng "chít chít chít"
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, lập tức mở mắt ra, nhìn về hướng tới nơi phát ra tiếng động.
Giá như không nhìn thì còn tốt, nhưng vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức trợn tròn mắt, hé mở môi đỏ, phút chốc tiếng thét chói tai cực kì bi thảm tràn ra từ miệng nàng.
- A con chuột a!!!!!
Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng, không kềm được la to lên.
Phải biết rằng, nàng sợ nhất chính là con chuột! Mỗi lần nhìn thấy con chuột, đều sẽ bị doạ đến mức sắp chết!
Thật giống như là bây giờ!
Vừa nhìn thấy con chuột cách nàng không xa kia, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ phải hét to lên.
Cùng với tiếng thét chói tai cực kì bi thảm của nàng, cánh cửa chạm trỗ tinh xảo nguyên bản chỉ khép hờ, liền lập tức bị người bên ngoài đẩy ra.
Ngay sau đó, bóng dáng cao to của Bạch Thập Nhị nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ thấy rõ ràng là Bạch Thập Nhị nghe được tiếng hét thảm kia của Đồng Nhạc Nhạc mới xông tới, mày rậm trên gương mặt tuấn tú nhíu lại, toàn là vẻ lo lắng.
- Tiểu Nhạc Tử, ngươi bị sao vậy?!
Hắn mở miệng, giọng nói lo lắng vô cùng.
Đồng Nhạc Nhạc nguyên bản bị con chuột dọa sợ hãi, tại lúc nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, lập tức không hề nghĩ nhiều, vươn ra ngón tay tinh tế, chỉ về phía chỗ mới nhìn thấy con chuột.
- Thập Nhị, chỗ đó có con chuột, thật là đáng sợ!
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhíu mày lại, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.
Tuy nhiên, nghe được câu nói này của Đồng Nhạc Nhạc, nguyên bản trong lòng Bạch Thập Nhị tràn đầy lo lắng cũng phải sửng sốt.
Hắn thật không ngờ, sở dĩ Đồng Nhạc Nhạc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế, là bởi vì một con chuột.
Chỉ là, Bạch Thập Nhị nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hướng tới chỗ ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhìn lại.
Chỉ là ở đó đã sớm rỗng tuếch, làm sao còn bóng dáng của con chuột nào!?
Bạch Thập Nhị thấy vậy, nhíu mày lại, lập tức dùng đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khó hiểu nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc.
Vừa lúc thấy được thân thể nhỏ bé của nàng vẫn còn vẫn còn bên trong bồn tắm, Bạch Thập Nhị không khỏi ngẩn người ra.
Nguyên bản đôi mắt tràn đầy khó hiểu, lập tức bị kinh ngạc thay thế được.
Chỉ thấy giờ phút này, bức rèm lụa mỏng trong phòng rũ xuống bay phấp phới.
Một thiếu niên tuấn tú ngâm mình bên trong bồn tắm.
Làn khói xanh mờ ảo khiến thiếu niên trước mắt càng trông tựa như mộng lại có phần chân thật
Mặt như tranh vẽ, làn da trong suốt như ngọc, mũi nhỏ cao cao, môi anh đào thanh tú, mỗi một chỗ, đều phối hợp rất hoàn mỹ.
Thu hút lòng người nhất, là thái độ đau khổ tội nghiệp trên mặt thiếu niên, mang theo vài phần bối rối, sợ hãi, tươi tắn quyến rũ động lòng người như thế.
Phảng phất vẻ bối rối chẳng biết làm sao, lại làm cho người ta thương tiếc.
Thấy vậy, tim của Bạch Thập Nhị, không khỏi hung hăng nhói đau một cái.
Giống như, có người hung hăng đâm vào tim hắn một đao.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng có thêm vài phần si mê mà chính hắn cũng không biết....
Nguyên bản Đồng Nhạc Nhạc đang bối rối luống cuống, dần dần, dường như cảm thấy được cái gì, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Nhớ lại giờ phút này chính mình đang không có mặc quần áo, trong lòng hoảng hốt, lập tức ngâm thân thể của chính mình chìm ngập trong nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
- Ách, Thập, Thập Nhị, nếu, nếu không có chuyện gì, ngươi có thể ra ngoài trước được không!?
Bởi vì đang căng thẳng, nên Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện toàn là lắp ba lắp bắp.
Mắt đẹp nhìn về phía Bạch Thập Nhị, lại càng hàm chứa vài phần ngượng ngùng, xấu hổ.
Cũng không biết được, chính mình giờ phút này là mê người cỡ nào.