Mục lục
Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Canh Hoa Anh Dao

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói, trong lòng biết Độc Cô Ngạo Phong vô cùng không tin những lời này.

Cố Duy Nhất nghe vậy, không cho là đúng.

"Ha hả, bất kể nàng có thật là Bách Hoa tiên tử không! Ta chỉ là muốn nhìn một chút xem có phải hôm nay trước cửa từng nhà trên phố đều để đầy hoa tươi hay không , nếu vậy, hình ảnh kia khẳng định rất đẹp!"

Cố Duy Nhất mở miệng, chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt chờ mong.

Cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, rơi xuống trên người Độc Cô Ngạo Phong. Nàng hé mở làn môi, giọng điệu nhẹ nhàng, nói vô cùng điềm đạm đáng yêu.

"Phụ hoàng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng kêu, mặc dù không nói ra, chỉ là vẻ mặt nàng đã biểu đạt toàn bộ những lời nàng muốn nói.

Độc Cô Ngạo Vũ đứng ở một bên thấy vậy, cũng lập tức phụ hoạ.

"Hoàng huynh,hiếm khi hôm nay là Bách Hoa Tiết, huynh để cho chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi! ? Có được hay không, hoàng huynh. . ."

Nghe Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ nói, Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng quét mắt nhìn hai người bọn họ, lập tức, hé mở môi đỏ mọng, mở miệng nói.

"Môt khi đã như vậy, vậy được rồi."

"Ha hả, cám ơn phụ hoàng!"

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ, lập tức kích động mở miệng hoan hô.

Sau một khắc, như nghĩ đến cái gì, Cố Duy Nhất hé mở môi đỏ mọng, mở miệng cười nói.

"Vậy phụ hoàng, người có thể cùng đi với chúng ta được không! ?"

Nói tới đây, ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng tràn đầy chờ mong.

Bởi vì, nàng tới đây lâu như vậy, hình như cũng không có cùng Độc Cô Ngạo Phong chơi đùa!

Nàng thật sự muốn, rất muốn cùng Độc Cô Ngạo Phong đi dạo phố, thưởng thức cảnh đẹp kinh thành, cùng nhau ăn uống…

Trong lòng nhớ lại, Cố Duy Nhất hé mở môi đỏ mọng, không khỏi mở miệng làm nũng.

"Phụ hoàng, người cùng chúng ta đi chơi một chút có được không !? Phụ hoàng người mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, cũng không nghỉ ngơi! Khó có được hôm nay là Bách Hoa Tiết, bên ngoài khẳng định rất náo nhiệt, người cũng cùng chúng ta chơi đùa, thư giãn một chút, có được hay không! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng làm nũng.

Nghe lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy ánh mắt tràn đầy khẩn cầu của nàng, Độc Cô Ngạo Phong không có lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng dừng ở tiểu nữ oa trước mặt.

Chỉ thấy tiểu nữ oa này, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt ngăm đen, chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia là một đôi đôi mắt long lanh, lại phá lệ chói mắt.

Đặc biệt hiện tại, ánh mắt tiểu nữ oa nhìn mình, tràn đầy thật sâu cầu khẩn, nhìn qua, thật giống như một con chó nhỏ đáng thương, vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu như vậy, cho dù là người tâm điạ sắt đá thấy, chỉ sợ tâm cũng không đành lòng đi! ?

Huống chi là Độc Cô Ngạo Phong! ?

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong đồng mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe lên một chút, lập tức, môi đỏ mọng bỗng nhiên cong lên một cái.

"Được."

Nam nhân mở miệng, tuy là một chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Cố Duy Nhất vui đến mặt mày hớn hở.

Nhìn thấy lúm đồng tiền sáng lạn kia của Cố Duy Nhất , Độc Cô Ngạo Phong trong mắt ý cười càng sâu.

Đối với ý cười vui vẻ trong mắt Độc Cô Ngạo Phong, Lâu Đông Ly đứng ở một bên, trong lòng cũng là giật nảy lên một cái.

Nhìn thấy nam nhân trong mắt mang ý cười dịu dàng, Lâu Đông Ly trong lòng kinh ngạc.

Dù sao, nam nhân này, là đế vương, lại từ nhỏ cùng hắn lớn lên.

Từ khi hắn nhận thức vị đế vương trẻ tuổi này tới nay, vị đế vương trẻ tuổi này, vẫn luôn lạnh lùng ít nói. Trừ mấy năm trước, bên cạnh hắn xuất hiện một nữ nhân khuynh thành, khiến vị đế vương trẻ tuổi này yêu điên cuồng ở ngoài, đế vương trẻ tuổi này, liền chưa từng đối đãi dịu dàng như thế với một nữ nhân .

Hiện nay, đế vương trẻ tuổi này, lại đối với một tiểu nữ oa dịu dàng như thế. . .

Nghĩ tới đây, Lâu Đông Ly như là nghĩ đến cái gì, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.

Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền dừng trên đôi mắt xinh đẹp lộ rõ vui vẻ của Cố Duy Nhất.

Đôi mắt này, đen trắng rõ ràng, xinh đẹp lóng lánh, trước đây, khi hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này, liền cảm thấy như đã từng quen biết, chỉ là trong nhất thời, lại không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào.

Hiện tại, gặp lại đôi mắt xinh đẹp này, trong lòng Lâu Đông Ly chấn động.

Trong lòng, càng hiểu rõ vài phần.

Cố Duy Nhất, Duy Nhất.

Đây không phải là tên nữ nhân đế vương trẻ tuổi này đã từng yêu sâu đậm mấy năm trước sao! ?

Còn nữa, đôi mắt xinh đẹp, quen thuộc này, vô cùng giống nữ nhân kia!

Khó trách, tiểu nữ oa này sẽ làm đế vương trẻ tuổi này đau tiếc (đau lòng cùng luyến tiếc), thì ra là thế. . .

Chỉ là, Lâu Đông Ly không biết, người thiếu nữ có một đôi mắt như thế, lại được đế vương trẻ tuổi này dịu dàng che chở, rốt cuộc đó là may mắn của nàng, hay là bất hạnh! ?

. . .

Bách Hoa Tiết mỗi năm diễn ra một lần ở kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền, đưa mắt nhìn quanh, có vô số loại hoa.

Lần đầu tiên, Cố Duy Nhất thấy nhiều hoa như vậy.

Mặc dù trong hoàng cung, xanh vàng rực rỡ, trong ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, hoa quý nào cũng có.

Chỉ là, giờ phút này trên đường hoa, cảm giác lại không giống.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, trên đường cái, đều bao phủ bởi nhiều loại hoa màu sắc khác nhau.

Hơn nữa có đa dạng nhiều loại hoa, có hoa mẫu đơn, hoa sơn trà, hoa sen, hoa tường vi, hoa hồng.v..v.... . .

Màu sắc hoa tươi đẹp!

Đỏ như lửa, nhiệt liệt nở rộ!

Trắng như tuyết, trắng muốt vô song!

Hồng phấn mềm mại như gương mặt người đẹp!

Nhìn thấy phố lớn đầy hoa tươi, chóp mũi, ngửi thấy hương thơm của nhiều loại hoa, thật sự là thấm vào lòng người!

Hơn nữa bởi vì hôm nay là Bách Hoa Tiết, trên đường cái so với bình thường càng thêm náo nhiệt hơn.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, trên đường cái, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng.

Không ít tiểu thương, tranh thủ thời cơ, không ngừng thét to mời chào khách nhân.

Nhìn thấy phố lớn náo nhiệt, Cố Duy Nhất như chim nhỏ vừa mới xổ lồng, tâm tình phá lệ sung sướng.

Có lẽ, cũng là bởi vì lần này , Độc Cô Ngạo Phong cũng đi cùng, khiến Cố Duy Nhất càng cảm thấy hưng phấn vui mừng .

Thỉnh thoảng, khi Cố Duy Nhất thấy món đồ thú vị, đều sẽ kích động hưng phấn vẫy tay gọi Độc Cô Ngạo Phong đi đến.

"Phụ, cha, ngươi lại đây xem, những ... mặt nạ này thật là đẹp mắt!"

Cố Duy Nhất cầm một cái mặt nạ vẽ hoa văn màu sắc rực rỡ, đối với Độc Cô Ngạo Phong mở miệng cười nói.

Chỉ cảm thấy, người triều đại này, thật đúng là khéo tay, lại có thể đem một cái mặt nạ bình thường, vẽ lên hoa văn tinh xảo như vậy, tại giờ phút này, trên đường lớn trăm hoa đua nở, càng hợp thời, hợp cảnh!

Tay cầm mặt nạ vẽ hoa văn mà chính mình vừa mới chọn, Cố Duy Nhất lại không nhịn được mang theo.

Chỉ là đôi mắt đen lúng liếng kia, nhìn thấy nam nhân sang trọng đang hướng chỗ chính mình, từ từ đi đến.

Chỉ thấy hiện tại, Độc Cô Ngạo Phong đã bỏ đi long bào tượng trưng cho đế vương, thay một bộ mãng bào màu nâu đỏ hoa văn phức tạp mãng bào, lưng đeo Yêu Đái màu đen, phối hợp với một khối Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng, đầu đội mũ ngọc, tôn lên gương mặt với đường nét rõ ràng, vô cùng tuấn tú kia.

Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này bước chân trầm ổn, đang đi tới chỗ nàng, quả nhiên là một người khoan thai đài các, như rồng như phượng.

Nhìn thấy một nam nhân ưu tú như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nhói lên một chút sợ hãi.

Một nam nhân xuất sắc như vậy, thật là muốn không làm người khác chú ý cũng khó khăn, cho dù nàng mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng mỗi một lần nhìn thấy hắn, đều là kinh diễm không rời mắt nổi.

Chớ nói chi là là những người khác!

Chỉ thấy trên đường cái, cho dù là nam nữ, già trẻ lớn bé, ánh mắt của bọn họ, đều ào ào rơi trên người ba nam nhân khoan thai đài các, cực kì xuất chúng đang đi về phía nàng.

Cũng khó trách, dù sao, nam nhân tuấn tú, xuất sắc như Độc Cô Ngạo Phong ba người bọn họ, quả thực là thế gian hiếm có!

Nếu như Độc Cô Ngạo Phong quý khí lạnh như băng, Độc Cô Ngạo Vũ tuấn tú, Lâu Đông Ly tao nhã lịch sự, bọn họ đều mỗi người mỗi vẻ, lại đồng dạng tuấn tú xuất sắc.

Chỉ có chính mình, trưởng thành dáng vẻ lại mập mạp.

Cho nên nói, trời cao quả nhiên là không công bằng.

Trong lúc Cố Duy Nhất nghĩ ngợi trong lòng, đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang phục diễm lệ, đang đi bên cạnh Độc Cô Ngạo Phong bên cạnh, lại cố ý ngã sấp xuống, liền trực tiếp hướng trên người Độc Cô Ngạo Phong té xuống .

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chân mày lập tức cau lại một cái, trong lòng nảy lên một ngọn lửa vô danh!

Độc Cô Ngạo Phong là của nàng, nàng sao có thể bị nữ nhân khác chiếm tiện nghi !?

Nghĩ tới đây, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất liền ném xuống mặt nạ đang cầm trong tay, lao như tên bắn hướng Độc Cô Ngạo Phong bên kia chạy đến.

Vào lúc nàng kia sắp sửa ngã vào trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất cả thân thể nhỏ nhắn, càng là nhanh như chớp giật, bổ nhào vào lòng Độc Cô Ngạo Phong.

Hai tay kia, lại càng ôm chặt lấy hông của Độc Cô Ngạo Phong.

Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, ánh mắt nhìn phía nữ nhân diễm lệ kia, lại là địch ý mà ngay cả cô ta không hề phát hiện!

Đối với hành động của Cố Duy Nhất, bốn phía mọi người đều sửng sốt.

Cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn tiểu nữ oa lúc này đang ôm hắn thật chặt, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi sửng sốt.

Mới vừa rồi, hành động của nữ nhân diễm lệ kia, hắn không phải là không thấy.

Khi diễm lệ nữ nhân sắp sửa đổ hướng hắn, Độc Cô Ngạo Phong liền định lách mình tránh né.

Dù sao, đối với tiết mục ôm ấp yêu thương của nữ nhân, Độc Cô Ngạo Phong đã sớm bài xích, cũng cực kì chán ghét.

Tuy nhiên, hắn còn chưa lách mình tránh né nữ nhân diễm lệ kia, liền thấy cách hắn không xa, tiểu nữ oa đang kích động hướng hắn vẫy tay, đột nhiên một cái bước dài, liền nhanh như chớp giật nhào vào lòng hắn.

Giờ phút này, hay tay tiểu nữ oa ôm hắn, là như vậy dùng sức, giống như như tiểu hài tử sợ hãi người khác cướp đi món đồ chơi của nàng, không chút nào che dấu dục vọng chiếm giữ!

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên cảm thấy tâm tình sung sướng hẳn lên.

Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong không nhận ra hành động của Cố Duy Nhất, là từ tình yêu nam nữ, chỉ là, hiện tại đối với Cố Duy Nhất tiểu hài tử hành động, lại rõ ràng lấy lòng Độc Cô Ngạo Phong.

Tâm tình sung sướng, Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng không khỏi cong lên một cái, một hồi trầm thấp sung sướng tiếng cười nhẹ trong miệng hắn, liền từ từ tràn ra

"Ha hả. . ."

Đối với lòng tràn đầy sung sướng của Độc Cô Ngạo Phong, đứng ở một bên, Độc Cô Ngạo Vũ nhưng là vẻ mặt buồn bực.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất ôm thật chặt Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực chưa từng có, một ngọn lửa vô danh, xoẹt một tiếng, từ trong lòng hắn trực tiếp bốc lên đỉnh đầu .

Độc Cô Ngạo Vũ cũng không biết, chính mình hiện tại là đang giận cái gì.

Chỉ là, khi hắn nhìn thấy, Cố Duy Nhất ôm Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng liền vô cùng tức giận.

Hơn nữa, có một xúc động mãnh liệt, đó là…

Hung hăng tách hai người đang ôm nhau kia ra!

Càng nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ càng tức giận, trên mặt, như giẫm phải phân, thối vô cùng.

Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, mang theo tức giận phẫn nộ và nghiến răng nghiến lợi.

Trái ngược với vẻ tức giận không thôi của Độc Cô Ngạo Vũ, Lâu Đông Ly đứng ở một bên, khi nhìn thấy hành động vừa rồi của Cố Duy Nhất, gương mặt tao nhã lịch sự kia, đầu tiên là có hơi sửng sốt, đồng mâu xinh đẹp kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, cũng không hề nói chuyện phát biểu ý kiến.

Đối với tâm tư của mọi người bốn phía tâm tư, Cố Duy Nhất một chút cũng không biết.

Lại thấy nữ nhân diễm lệ kia, thấy hành động của nàng, trong lòng biết không thể xen vào, liền cắn chặt răng ngọc, hung hăng phất ống tay áo liền tức giận rời khỏi.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên một cỗ đắc ý và mừng như điên.

Hừ!

Chỉ bằng điểm ấy mánh khoé, đã nghĩ chiếm tiện nghi của phụ hoàng nàng !? Đừng có mà mơ!

Trong khi Cố Duy Nhất đắc ý dào dạt nghĩ ngợi, cũng không biết, tâm tư của mình, đang biểu lộ vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dào dạt của Cố Duy Nhất, giống như mèo nhỏ tranh đoạt cá thành công, trên mặt đắc ý, khiến Độc Cô Ngạo Phong không nhịn được bắt đầu cười ha ha .

Tiểu nữ oa này, như thế nào có thể dễ thương như vậy đâu! ?

Độc Cô Ngạo Phong trong lòng sung sướng, cười ha ha.

Cố Duy Nhất đang ôm chặt Độc Cô Ngạo Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn thấy trước mắt Độc Cô Ngạo Phong đang cười ha ha, hơn nữa còn dùng ánh mắt trêu chọc đánh giá nàng, trên mặt không khỏi buồn bực.

Nghĩ đến cử động vừa rồi của mình, hoàn toàn giống như là một tiểu nương tử đang ghen tị, quả thực mất mặt!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một luồng khí nóng, đang từ đáy lòng trực tiếp vọt lên đỉnh đầu, ngay cả hai tai đều nóng.

"Phụ hoàng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, yếu ớt nói.

Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng thẹn thùng pha lẫn xấu hổ.

Đối với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngượng ngùng của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng đầu tiên là mềm nhũn, lập tức, không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Cố Duy Nhất.

"Ngươi nha. . . Chính là tiểu hài tử!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng cười nói.

Tuy nhiên, đối với lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hơi tức giận .

Tiểu hài tử, tiểu hài tử, chẳng lẽ là, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, nàng chỉ là một đứa bé sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên vài phần ảo não.

Chỉ là, khi nàng cúi đầu nhìn mình tiểu thân thể, bộ ngực bằng phẳng, Cố Duy Nhất không khỏi buồn bực.

Đúng vậy, hiện tại, cho dù nàng làm cái gì, ở trong mắt Độc Cô Ngạo Phong, đều là hành động của tiểu hài tử. . .

Dù sao hiện tại, nàng thật sự là một đứa bé a. . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi thở dài một tiếng, ngay cả mắt nhung thẹn thùng pha lẫn xấu hổ , cũng không khỏi nhuộm vài phần mất mát, trở nên buồn bã hẳn đi.

Đối với thần sắc mất mát trên mặt Cố Duy Nhất, nguyên bản tâm tình đang sung sướng, Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

"Làm sao vậy! ?"

Mới vừa rồi, còn không phải rất tốt sao! ?

Trong lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghi hoặc, Cố Duy Nhất khi nghe được lời của hắn, lại thấy ánh mắt nghi hoặc tràn đầy lo lắng của hắn, chỉ là khe khẽ lắc đầu.

"Không có việc gì. . ."

Dù sao, hiện tại cho dù nàng nói cái gì, cũng không có ích.

Ở trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, nàng chỉ là một tiểu hài tử.

Ai. . .

Nghĩ đến trong lòng Cố Duy Nhất lại thở dài, lập tức, liền cúi đầu nhỏ, đi về phía trước.

Chỉ là, trái ngược với tâm tình kích động hưng phấn vừa rồi, giờ phút này Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn xám xịt, cũng không có tâm tình tiếp tục dạo chơi.

Trong lúc trong lòng Cố Duy Nhất cực kỳ buồn bực, đột nhiên cảm thấy, một tầm mắt nóng rực, nhìn nàng chằm chằm.

Cảm giác được điểm này, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi quay đầu nhìn lại, đối đầu, là đôi mắt tức giận phẫn nộ của Độc Cô Ngạo Vũ.

Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Bởi vì, nàng không rõ vừa rồi nàng đã đắc tội vị này chỗ nào nha!

Như thế nào hiện tại, Độc Cô Ngạo Vũ lại dùng ánh mắt tức giận như vậy trừng nàng đây! ?

Trong khi trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, cũng không hề chú ý tới, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đang lao tới, nhanh như điện chớp hướng tới nàng bên này vọt tới. . .

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu giật mình, tiếng vó ngựa lộc cộc, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là nghi hoặc, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy, chính là con ngựa nhanh như chớp hướng kia nàng bên này vọt tới.

Đối với tình huống đột ngột này, Cố Duy Nhất sợ đến trong lòng giật mình, ngay sau đó não '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, ngay lập tức, não phút chốc liền trống rỗng.

Đợi đến khi Cố Duy Nhất rốt cuộc lấy lại ý thức, lúc chính mình muốn né tránh, đã đã muộn. . .

Mắt thấy, con ngựa kia nhanh như điện chớp sắp sửa giẫm lên thân thể của nàng, Cố Duy Nhất chỉ kịp nghe thấy Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy lo lắng hô to

"Cẩn thận a. . ."

Bên tai truyền đến Độc Cô Ngạo Vũ lo lắng hô to, Cố Duy Nhất đôi mắt mở to.

Nguyên tưởng rằng, chính mình liền bỏ mạng ở dưới móng ngựa, không ngờ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng màu đỏ liền đã nhào tới phía trước.

Ngay lập tức, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, tim đập, lại nhanh hơn vài nhịp.

Cũng không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu, mới từ từ truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khan của Độc Cô Ngạo Phong.

"Duy Nhất, ngươi ổn không? !"

P/S : cho tớ PR nhé .

Cần tuyển thêm rất rất nhiều editor mới .

Hoan nghênh những bạn chưa từng edit cũng định tham gia nhảy hố cùng . Tổ edit Hội Sắc Nữ sẽ hỗ trợ phần mềm chuyển ngữ và các kĩ năng để mỗi ngày bạn chỉ cần tập edit 1 tiếng , sau 7 ngày là có chap hoàn chỉnh .

Nếu hàng ngày bỏ nhiều thời gian hơn sẽ có chap edit sớm hơn .

Mỗi chap chỉ hơn 1k chữ , dài độ 4 trang, rất nhẹ nhàng.

Nhảy hố đê !!!!!!

Dưỡng điêu thành hậu

Ngoại truyện : Thương Lang Quốc


Edit : Canh Hoa Anh Dao

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói, trong lòng biết Độc Cô Ngạo Phong vô cùng không tin những lời này.

Cố Duy Nhất nghe vậy, không cho là đúng.

"Ha hả, bất kể nàng có thật là Bách Hoa tiên tử không! Ta chỉ là muốn nhìn một chút xem có phải hôm nay trước cửa từng nhà trên phố đều để đầy hoa tươi hay không , nếu vậy, hình ảnh kia khẳng định rất đẹp!"

Cố Duy Nhất mở miệng, chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt chờ mong.

Cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, rơi xuống trên người Độc Cô Ngạo Phong. Nàng hé mở làn môi, giọng điệu nhẹ nhàng, nói vô cùng điềm đạm đáng yêu.

"Phụ hoàng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng kêu, mặc dù không nói ra, chỉ là vẻ mặt nàng đã biểu đạt toàn bộ những lời nàng muốn nói.

Độc Cô Ngạo Vũ đứng ở một bên thấy vậy, cũng lập tức phụ hoạ.

"Hoàng huynh,hiếm khi hôm nay là Bách Hoa Tiết, huynh để cho chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi! ? Có được hay không, hoàng huynh. . ."

Nghe Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ nói, Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng quét mắt nhìn hai người bọn họ, lập tức, hé mở môi đỏ mọng, mở miệng nói.

"Môt khi đã như vậy, vậy được rồi."

"Ha hả, cám ơn phụ hoàng!"

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ, lập tức kích động mở miệng hoan hô.

Sau một khắc, như nghĩ đến cái gì, Cố Duy Nhất hé mở môi đỏ mọng, mở miệng cười nói.

"Vậy phụ hoàng, người có thể cùng đi với chúng ta được không! ?"

Nói tới đây, ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng tràn đầy chờ mong.

Bởi vì, nàng tới đây lâu như vậy, hình như cũng không có cùng Độc Cô Ngạo Phong chơi đùa!

Nàng thật sự muốn, rất muốn cùng Độc Cô Ngạo Phong đi dạo phố, thưởng thức cảnh đẹp kinh thành, cùng nhau ăn uống…

Trong lòng nhớ lại, Cố Duy Nhất hé mở môi đỏ mọng, không khỏi mở miệng làm nũng.

"Phụ hoàng, người cùng chúng ta đi chơi một chút có được không !? Phụ hoàng người mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, cũng không nghỉ ngơi! Khó có được hôm nay là Bách Hoa Tiết, bên ngoài khẳng định rất náo nhiệt, người cũng cùng chúng ta chơi đùa, thư giãn một chút, có được hay không! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng làm nũng.

Nghe lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy ánh mắt tràn đầy khẩn cầu của nàng, Độc Cô Ngạo Phong không có lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng dừng ở tiểu nữ oa trước mặt.

Chỉ thấy tiểu nữ oa này, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt ngăm đen, chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia là một đôi đôi mắt long lanh, lại phá lệ chói mắt.

Đặc biệt hiện tại, ánh mắt tiểu nữ oa nhìn mình, tràn đầy thật sâu cầu khẩn, nhìn qua, thật giống như một con chó nhỏ đáng thương, vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu như vậy, cho dù là người tâm điạ sắt đá thấy, chỉ sợ tâm cũng không đành lòng đi! ?

Huống chi là Độc Cô Ngạo Phong! ?

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong đồng mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe lên một chút, lập tức, môi đỏ mọng bỗng nhiên cong lên một cái.

"Được."

Nam nhân mở miệng, tuy là một chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Cố Duy Nhất vui đến mặt mày hớn hở.

Nhìn thấy lúm đồng tiền sáng lạn kia của Cố Duy Nhất , Độc Cô Ngạo Phong trong mắt ý cười càng sâu.

Đối với ý cười vui vẻ trong mắt Độc Cô Ngạo Phong, Lâu Đông Ly đứng ở một bên, trong lòng cũng là giật nảy lên một cái.

Nhìn thấy nam nhân trong mắt mang ý cười dịu dàng, Lâu Đông Ly trong lòng kinh ngạc.

Dù sao, nam nhân này, là đế vương, lại từ nhỏ cùng hắn lớn lên.

Từ khi hắn nhận thức vị đế vương trẻ tuổi này tới nay, vị đế vương trẻ tuổi này, vẫn luôn lạnh lùng ít nói. Trừ mấy năm trước, bên cạnh hắn xuất hiện một nữ nhân khuynh thành, khiến vị đế vương trẻ tuổi này yêu điên cuồng ở ngoài, đế vương trẻ tuổi này, liền chưa từng đối đãi dịu dàng như thế với một nữ nhân .

Hiện nay, đế vương trẻ tuổi này, lại đối với một tiểu nữ oa dịu dàng như thế. . .

Nghĩ tới đây, Lâu Đông Ly như là nghĩ đến cái gì, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.

Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền dừng trên đôi mắt xinh đẹp lộ rõ vui vẻ của Cố Duy Nhất.

Đôi mắt này, đen trắng rõ ràng, xinh đẹp lóng lánh, trước đây, khi hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này, liền cảm thấy như đã từng quen biết, chỉ là trong nhất thời, lại không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào.

Hiện tại, gặp lại đôi mắt xinh đẹp này, trong lòng Lâu Đông Ly chấn động.

Trong lòng, càng hiểu rõ vài phần.

Cố Duy Nhất, Duy Nhất.

Đây không phải là tên nữ nhân đế vương trẻ tuổi này đã từng yêu sâu đậm mấy năm trước sao! ?

Còn nữa, đôi mắt xinh đẹp, quen thuộc này, vô cùng giống nữ nhân kia!

Khó trách, tiểu nữ oa này sẽ làm đế vương trẻ tuổi này đau tiếc (đau lòng cùng luyến tiếc), thì ra là thế. . .

Chỉ là, Lâu Đông Ly không biết, người thiếu nữ có một đôi mắt như thế, lại được đế vương trẻ tuổi này dịu dàng che chở, rốt cuộc đó là may mắn của nàng, hay là bất hạnh! ?

. . .

Bách Hoa Tiết mỗi năm diễn ra một lần ở kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền, đưa mắt nhìn quanh, có vô số loại hoa.

Lần đầu tiên, Cố Duy Nhất thấy nhiều hoa như vậy.

Mặc dù trong hoàng cung, xanh vàng rực rỡ, trong ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, hoa quý nào cũng có.

Chỉ là, giờ phút này trên đường hoa, cảm giác lại không giống.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, trên đường cái, đều bao phủ bởi nhiều loại hoa màu sắc khác nhau.

Hơn nữa có đa dạng nhiều loại hoa, có hoa mẫu đơn, hoa sơn trà, hoa sen, hoa tường vi, hoa hồng.v..v.... . .

Màu sắc hoa tươi đẹp!

Đỏ như lửa, nhiệt liệt nở rộ!

Trắng như tuyết, trắng muốt vô song!

Hồng phấn mềm mại như gương mặt người đẹp!

Nhìn thấy phố lớn đầy hoa tươi, chóp mũi, ngửi thấy hương thơm của nhiều loại hoa, thật sự là thấm vào lòng người!

Hơn nữa bởi vì hôm nay là Bách Hoa Tiết, trên đường cái so với bình thường càng thêm náo nhiệt hơn.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, trên đường cái, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng.

Không ít tiểu thương, tranh thủ thời cơ, không ngừng thét to mời chào khách nhân.

Nhìn thấy phố lớn náo nhiệt, Cố Duy Nhất như chim nhỏ vừa mới xổ lồng, tâm tình phá lệ sung sướng.

Có lẽ, cũng là bởi vì lần này , Độc Cô Ngạo Phong cũng đi cùng, khiến Cố Duy Nhất càng cảm thấy hưng phấn vui mừng .

Thỉnh thoảng, khi Cố Duy Nhất thấy món đồ thú vị, đều sẽ kích động hưng phấn vẫy tay gọi Độc Cô Ngạo Phong đi đến.

"Phụ, cha, ngươi lại đây xem, những ... mặt nạ này thật là đẹp mắt!"

Cố Duy Nhất cầm một cái mặt nạ vẽ hoa văn màu sắc rực rỡ, đối với Độc Cô Ngạo Phong mở miệng cười nói.

Chỉ cảm thấy, người triều đại này, thật đúng là khéo tay, lại có thể đem một cái mặt nạ bình thường, vẽ lên hoa văn tinh xảo như vậy, tại giờ phút này, trên đường lớn trăm hoa đua nở, càng hợp thời, hợp cảnh!

Tay cầm mặt nạ vẽ hoa văn mà chính mình vừa mới chọn, Cố Duy Nhất lại không nhịn được mang theo.

Chỉ là đôi mắt đen lúng liếng kia, nhìn thấy nam nhân sang trọng đang hướng chỗ chính mình, từ từ đi đến.

Chỉ thấy hiện tại, Độc Cô Ngạo Phong đã bỏ đi long bào tượng trưng cho đế vương, thay một bộ mãng bào màu nâu đỏ hoa văn phức tạp mãng bào, lưng đeo Yêu Đái màu đen, phối hợp với một khối Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng, đầu đội mũ ngọc, tôn lên gương mặt với đường nét rõ ràng, vô cùng tuấn tú kia.

Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này bước chân trầm ổn, đang đi tới chỗ nàng, quả nhiên là một người khoan thai đài các, như rồng như phượng.

Nhìn thấy một nam nhân ưu tú như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nhói lên một chút sợ hãi.

Một nam nhân xuất sắc như vậy, thật là muốn không làm người khác chú ý cũng khó khăn, cho dù nàng mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng mỗi một lần nhìn thấy hắn, đều là kinh diễm không rời mắt nổi.

Chớ nói chi là là những người khác!

Chỉ thấy trên đường cái, cho dù là nam nữ, già trẻ lớn bé, ánh mắt của bọn họ, đều ào ào rơi trên người ba nam nhân khoan thai đài các, cực kì xuất chúng đang đi về phía nàng.

Cũng khó trách, dù sao, nam nhân tuấn tú, xuất sắc như Độc Cô Ngạo Phong ba người bọn họ, quả thực là thế gian hiếm có!

Nếu như Độc Cô Ngạo Phong quý khí lạnh như băng, Độc Cô Ngạo Vũ tuấn tú, Lâu Đông Ly tao nhã lịch sự, bọn họ đều mỗi người mỗi vẻ, lại đồng dạng tuấn tú xuất sắc.

Chỉ có chính mình, trưởng thành dáng vẻ lại mập mạp.

Cho nên nói, trời cao quả nhiên là không công bằng.

Trong lúc Cố Duy Nhất nghĩ ngợi trong lòng, đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang phục diễm lệ, đang đi bên cạnh Độc Cô Ngạo Phong bên cạnh, lại cố ý ngã sấp xuống, liền trực tiếp hướng trên người Độc Cô Ngạo Phong té xuống .

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chân mày lập tức cau lại một cái, trong lòng nảy lên một ngọn lửa vô danh!

Độc Cô Ngạo Phong là của nàng, nàng sao có thể bị nữ nhân khác chiếm tiện nghi !?

Nghĩ tới đây, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất liền ném xuống mặt nạ đang cầm trong tay, lao như tên bắn hướng Độc Cô Ngạo Phong bên kia chạy đến.

Vào lúc nàng kia sắp sửa ngã vào trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất cả thân thể nhỏ nhắn, càng là nhanh như chớp giật, bổ nhào vào lòng Độc Cô Ngạo Phong.

Hai tay kia, lại càng ôm chặt lấy hông của Độc Cô Ngạo Phong.

Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, ánh mắt nhìn phía nữ nhân diễm lệ kia, lại là địch ý mà ngay cả cô ta không hề phát hiện!

Đối với hành động của Cố Duy Nhất, bốn phía mọi người đều sửng sốt.

Cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn tiểu nữ oa lúc này đang ôm hắn thật chặt, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi sửng sốt.

Mới vừa rồi, hành động của nữ nhân diễm lệ kia, hắn không phải là không thấy.

Khi diễm lệ nữ nhân sắp sửa đổ hướng hắn, Độc Cô Ngạo Phong liền định lách mình tránh né.

Dù sao, đối với tiết mục ôm ấp yêu thương của nữ nhân, Độc Cô Ngạo Phong đã sớm bài xích, cũng cực kì chán ghét.

Tuy nhiên, hắn còn chưa lách mình tránh né nữ nhân diễm lệ kia, liền thấy cách hắn không xa, tiểu nữ oa đang kích động hướng hắn vẫy tay, đột nhiên một cái bước dài, liền nhanh như chớp giật nhào vào lòng hắn.

Giờ phút này, hay tay tiểu nữ oa ôm hắn, là như vậy dùng sức, giống như như tiểu hài tử sợ hãi người khác cướp đi món đồ chơi của nàng, không chút nào che dấu dục vọng chiếm giữ!

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên cảm thấy tâm tình sung sướng hẳn lên.

Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong không nhận ra hành động của Cố Duy Nhất, là từ tình yêu nam nữ, chỉ là, hiện tại đối với Cố Duy Nhất tiểu hài tử hành động, lại rõ ràng lấy lòng Độc Cô Ngạo Phong.

Tâm tình sung sướng, Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng không khỏi cong lên một cái, một hồi trầm thấp sung sướng tiếng cười nhẹ trong miệng hắn, liền từ từ tràn ra

"Ha hả. . ."

Đối với lòng tràn đầy sung sướng của Độc Cô Ngạo Phong, đứng ở một bên, Độc Cô Ngạo Vũ nhưng là vẻ mặt buồn bực.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất ôm thật chặt Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực chưa từng có, một ngọn lửa vô danh, xoẹt một tiếng, từ trong lòng hắn trực tiếp bốc lên đỉnh đầu .

Độc Cô Ngạo Vũ cũng không biết, chính mình hiện tại là đang giận cái gì.

Chỉ là, khi hắn nhìn thấy, Cố Duy Nhất ôm Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng liền vô cùng tức giận.

Hơn nữa, có một xúc động mãnh liệt, đó là…

Hung hăng tách hai người đang ôm nhau kia ra!

Càng nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ càng tức giận, trên mặt, như giẫm phải phân, thối vô cùng.

Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, mang theo tức giận phẫn nộ và nghiến răng nghiến lợi.

Trái ngược với vẻ tức giận không thôi của Độc Cô Ngạo Vũ, Lâu Đông Ly đứng ở một bên, khi nhìn thấy hành động vừa rồi của Cố Duy Nhất, gương mặt tao nhã lịch sự kia, đầu tiên là có hơi sửng sốt, đồng mâu xinh đẹp kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, cũng không hề nói chuyện phát biểu ý kiến.

Đối với tâm tư của mọi người bốn phía tâm tư, Cố Duy Nhất một chút cũng không biết.

Lại thấy nữ nhân diễm lệ kia, thấy hành động của nàng, trong lòng biết không thể xen vào, liền cắn chặt răng ngọc, hung hăng phất ống tay áo liền tức giận rời khỏi.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên một cỗ đắc ý và mừng như điên.

Hừ!

Chỉ bằng điểm ấy mánh khoé, đã nghĩ chiếm tiện nghi của phụ hoàng nàng !? Đừng có mà mơ!

Trong khi Cố Duy Nhất đắc ý dào dạt nghĩ ngợi, cũng không biết, tâm tư của mình, đang biểu lộ vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dào dạt của Cố Duy Nhất, giống như mèo nhỏ tranh đoạt cá thành công, trên mặt đắc ý, khiến Độc Cô Ngạo Phong không nhịn được bắt đầu cười ha ha .

Tiểu nữ oa này, như thế nào có thể dễ thương như vậy đâu! ?

Độc Cô Ngạo Phong trong lòng sung sướng, cười ha ha.

Cố Duy Nhất đang ôm chặt Độc Cô Ngạo Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn thấy trước mắt Độc Cô Ngạo Phong đang cười ha ha, hơn nữa còn dùng ánh mắt trêu chọc đánh giá nàng, trên mặt không khỏi buồn bực.

Nghĩ đến cử động vừa rồi của mình, hoàn toàn giống như là một tiểu nương tử đang ghen tị, quả thực mất mặt!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một luồng khí nóng, đang từ đáy lòng trực tiếp vọt lên đỉnh đầu, ngay cả hai tai đều nóng.

"Phụ hoàng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, yếu ớt nói.

Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng thẹn thùng pha lẫn xấu hổ.

Đối với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngượng ngùng của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng đầu tiên là mềm nhũn, lập tức, không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Cố Duy Nhất.

"Ngươi nha. . . Chính là tiểu hài tử!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng cười nói.

Tuy nhiên, đối với lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hơi tức giận .

Tiểu hài tử, tiểu hài tử, chẳng lẽ là, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, nàng chỉ là một đứa bé sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên vài phần ảo não.

Chỉ là, khi nàng cúi đầu nhìn mình tiểu thân thể, bộ ngực bằng phẳng, Cố Duy Nhất không khỏi buồn bực.

Đúng vậy, hiện tại, cho dù nàng làm cái gì, ở trong mắt Độc Cô Ngạo Phong, đều là hành động của tiểu hài tử. . .

Dù sao hiện tại, nàng thật sự là một đứa bé a. . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi thở dài một tiếng, ngay cả mắt nhung thẹn thùng pha lẫn xấu hổ , cũng không khỏi nhuộm vài phần mất mát, trở nên buồn bã hẳn đi.

Đối với thần sắc mất mát trên mặt Cố Duy Nhất, nguyên bản tâm tình đang sung sướng, Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

"Làm sao vậy! ?"

Mới vừa rồi, còn không phải rất tốt sao! ?

Trong lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghi hoặc, Cố Duy Nhất khi nghe được lời của hắn, lại thấy ánh mắt nghi hoặc tràn đầy lo lắng của hắn, chỉ là khe khẽ lắc đầu.

"Không có việc gì. . ."

Dù sao, hiện tại cho dù nàng nói cái gì, cũng không có ích.

Ở trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, nàng chỉ là một tiểu hài tử.

Ai. . .

Nghĩ đến trong lòng Cố Duy Nhất lại thở dài, lập tức, liền cúi đầu nhỏ, đi về phía trước.

Chỉ là, trái ngược với tâm tình kích động hưng phấn vừa rồi, giờ phút này Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn xám xịt, cũng không có tâm tình tiếp tục dạo chơi.

Trong lúc trong lòng Cố Duy Nhất cực kỳ buồn bực, đột nhiên cảm thấy, một tầm mắt nóng rực, nhìn nàng chằm chằm.

Cảm giác được điểm này, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi quay đầu nhìn lại, đối đầu, là đôi mắt tức giận phẫn nộ của Độc Cô Ngạo Vũ.

Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Bởi vì, nàng không rõ vừa rồi nàng đã đắc tội vị này chỗ nào nha!

Như thế nào hiện tại, Độc Cô Ngạo Vũ lại dùng ánh mắt tức giận như vậy trừng nàng đây! ?

Trong khi trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, cũng không hề chú ý tới, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đang lao tới, nhanh như điện chớp hướng tới nàng bên này vọt tới. . .

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu giật mình, tiếng vó ngựa lộc cộc, trong lòng Cố Duy Nhất đầu tiên là nghi hoặc, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy, chính là con ngựa nhanh như chớp hướng kia nàng bên này vọt tới.

Đối với tình huống đột ngột này, Cố Duy Nhất sợ đến trong lòng giật mình, ngay sau đó não '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, ngay lập tức, não phút chốc liền trống rỗng.

Đợi đến khi Cố Duy Nhất rốt cuộc lấy lại ý thức, lúc chính mình muốn né tránh, đã đã muộn. . .

Mắt thấy, con ngựa kia nhanh như điện chớp sắp sửa giẫm lên thân thể của nàng, Cố Duy Nhất chỉ kịp nghe thấy Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy lo lắng hô to

"Cẩn thận a. . ."

Bên tai truyền đến Độc Cô Ngạo Vũ lo lắng hô to, Cố Duy Nhất đôi mắt mở to.

Nguyên tưởng rằng, chính mình liền bỏ mạng ở dưới móng ngựa, không ngờ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng màu đỏ liền đã nhào tới phía trước.

Ngay lập tức, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, tim đập, lại nhanh hơn vài nhịp.

Cũng không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu, mới từ từ truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khan của Độc Cô Ngạo Phong.

"Duy Nhất, ngươi ổn không? !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK