Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 103: CHỊ GÁI XINH ĐẸP

Tôi ngồi yên tĩnh trên ghế đá trong công viên, đã nửa ngày rồi, vẫn không có ai đến hỏi thăm tôi sống hay chết, điều này đặc biệt không tốt, đúng thật là.

Nghĩ lại cảnh lúc trước cùng Đường Đông Phi nương tựa lẫn nhau cùng tìm việc, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại trở mặt thành thù, nói cho cùng, đều là vì một người đàn ông, nếu như Hứa Phi không xuất hiện, nếu như anh ấy chưa từng làm gì với tôi, vậy thì có lẽ tôi cũng không đến nỗi phải rơi vào bước đường này. Nhìn những người đi lại trong công viên, có người vui vẻ, có người buồn rầu, có điều đại đa số những người đến đây đều là đi hai người, rất hiếm thấy một người đi một mình, nếu như có, chắc chỉ có một mình tôi thôi.

Tôi nhìn lên trời bắt đầu ngẩn người ra, suy nghĩ về cuộc đời sau này của mình, bạn bè, người yêu, từng người từng người một đều bỏ tôi mà đi, lẽ nào vấn đề là ở tôi ư? Tôi thật sự kém cỏi đến như vậy ư?

Bỗng nhiên có một quả bóng cao su đập phải người tôi, có lẽ là bóng đồ chơi, không hề đau, chỉ là khiến tôi hơi giật mình. Một anh nhóc chạy đến trước mặt tôi nói: “Cô ơi, có thể trả bóng lại cho cháu được không?”

Trời ạ! Mình già đến thế à? Thằng nhóc này còn gọi mình là cô rồi, nhưng dù sao cũng là trẻ con, còn trông rất đang yêu, tôi không so đo với nó!

“Được thôi, anh bạn nhỏ, nhưng sau này nếu còn gặp lại thì hãy gọi là chị nha!”

Anh nhóc lanh lợi nói: “Vâng ạ, cảm ơn chị đã giúp em nhặt bóng!”

“Không cần khách sáo, mau về đi!” Tôi nhìn thấy ở bố mẹ anh bé đang đợi ở phía sau, thật là một gia đình hạn phúc, đứa bé này sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!

Không biết có phải là do tai tôi nghe nhầm không, tôi nghe thấy có người kêu anh Lưu Tê, quay đầu lại, nhìn về người mà đứa bé chạy tới vừa bước ra từ con đường nhỏ, người đó chính là Lưu Tê.

Điều làm tôi vui mừng hơn hết chính là đứa bé không gọi bố Lưu Tê, nếu không, chắc tôi choáng mà mất. Nhưng, tôi cũng chưa từng nghe Lưu Tề kể là anh có cháu trai, cũng phải, trước mặt tôi, anh ấy rất ít nhắc đến chuyện trong gia đình, cũng chẳng quan tâm được nhiều đến thế. Nhìn thấy Lưu Tê, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là chạy!

Chưa kịp để tôi nhấc chân thì đã nghe thấy anh nhóc kia nói với Lưu Tê: “Anh Lưu Tê, vừa nãy có một cô rất xinh nhặt bóng giúp cháu, không đúng, chị ấy bảo sau này cháu có thể gọi chị ấy là chị.” Lưu Tê tò mò hỏi: “Ồ? Vậy à? Chị gái xinh đẹp ấy đâu rồi?”

Anh nhóc ngước đầu chỉ vào lưng tôi nói: “Ở kia kìa!” Tôi bước càng lúc càng nhanh, không dám quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước, chính là không khéo như thế, Lưu Tê gọi tôi từ phía sau: “Này, người đẹp, vẫn còn chưa nói lời cảm ơn cô, xin đừng vội đi!”

Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước, ai ngờ, anh nhóc kia xông lên trước mặt tôi, một người lớn đầu như tôi mà chạy không nhanh bằng một đứa trẻ con. Anh nhóc giọng líu lo nói: “Chị gái xinh đẹp, chị đợi đã, anh em muốn làm quen với chị!”

Tôi cũng choáng, chỉ là nhặt giúp quả bóng thôi mà, có gì đáng để làm quen chứ, lúc này Lưu Tê đã đi đến trước mặt tôi, tôi vẫn không dám nhìn vào mắt anh ấy, bởi vì, chuyện lần trước tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một.

“Chị gái xinh đẹp? Chị gái xinh đẹp?” Lưu Tê cũng gọi tôi như cháu anh ấy, trong phút chốc mặt tôi đỏ lên, không biết có nên đáp lại không, bởi vì, từ trước đến giờ tôi không hề cảm thấy mình là một người xinh đẹp.

“Tôi không phải là chị gái xinh đẹp gì cả, tôi chỉ giúp anh nhóc nhặt quả bóng thôi, không có gì đâu, tôi còn có việc, phải đi trước đây!”

“Đợi đã, nhìn cô rất quen mắt! Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Sau khi tôi gặp tai nạn thì không còn nhớ được gì nữa, nhưng không hiểu tại sao, cứ luôn cảm giác như đã từng gặp cô ở đâu đó!”

Đâu chỉ đơn giản là đã từng gặp qua, nhưng tôi không thế nói cho anh ấy biết tôi là người yêu cũ của anh ấy, cũng không thể nói cho anh ấy biết, sau khi mất trí nhớ tôi và anh ấy còn từng cùng nhau lên giường một lần, nhưng anh ấy đã không còn nhớ được gì nữa, không chừng sau tôi, không biết anh ấy còn lên giường cùng bao nhiêu người con gái nữa.

“Không có, anh à, mặt tôi là kiểu đại trà, ai gặp cũng bảo là tôi có chút giống bạn của họ, trước đây tôi chưa từng gặp anh!”

“Thật ư? Tại sao tôi lại có cảm giác mãnh liệt như thế?”

“Ha ha, anh à, tôi thật sự còn có việc phải đi đây!”

Chưu kịp để tôi quay đầu, anh nhóc kia đã ôm chặt lấy chân tôi, nói: “Chị gái xinh đẹp, cùng e đi ăn hăm-bơ-gơ đi, chị với chú cùng đưa em đi, em thật sự thích chị lắm, chị đi cùng em đi!”

Trời ạ! Không biết tại sao đứa bé này lại ríu lấy tôi như vậy nữa, tôi chỉ là giúp nó nhặt quả bóng thôi mà, ai ya, tôi thật sự không muốn ở cùng với Lưu Tê nữa, mỗi lần nói chuyện với anh ấy tôi đều không dám nhìn thẳng mặt anh ấy, sợ sẽ lại gợi lên những hồi ức đau lòng, vừa sợ không khống chế được bản thân mà muốn đánh thức anh ấy, nhưng anh ấy nhớ lại rồi cũng sao nữa? Anh ấy vẫn còn cần tôi ư? Không đâu, ai mà cần một người phụ nữ không chung thủy như tôi chứ.

“Anh bạn nhỏ à, chị thật sự không thể đi được, trong câu lạc bộ của chị còn có việc, lần sau chị sẽ đi cùng em nhé!”

Anh nhóc vừa nghe tôi nói không thể đi cùng thì lập tức ngồi xuống đất khóc tu tu, tình cảnh đó thật sự rất lúng túng, người không biết còn tưởng tôi mẹ mìn bắt cóc trẻ con.

Tôi bất đắc dĩ đỡ anh nhóc đứng dậy, nói: “Được, được, được, chị đi cùng em, nhưng em không được khóc nữa!”

Nghe tôi nói xong, nhóc ta lập tức đứng dậy, nắm tay tôi, nói: “Đi thôi, chị gái xinh đẹp!”

Cứ như vậy, tôi nắm tay trái của anh nhóc, Lưu Tê nắm tay phải, sau khi chào hỏi bố mẹ của anh bé xong, chúng tôi liền bước ra khỏi công viên, tìm tiệm hăm-bơ-gơ gần công viên nhất.

Trên đường đi, Lưu Tê nói với tôi: “Cô thật sự rất được trẻ con yêu mến đấy, Bì Bì bình thường không hay gần gũi với người lạ, cô là người đầu tiên!”

“Vậy à? Có lẽ do tôi trông có vẻ hiền hòa chăng?”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ vì hôm nay Lưu Tề dắt theo đứa bé nên không còn dáng vẻ lạnh lùng, hà khắc như trước kia nữa, Lưu Tề của ngày hôm nay có vẻ hiền từ hơn rất nhiều.

“Không chỉ là do nét mặt hiền hòa thôi đâu.”

“Vậy là gì?”

“Có lẽ là duyên phận chăng?”

Ha ha, duyên phận gì chứ, đúng là đoán mò linh tinh. Vừa đi vừa nói, chúng tôi đã đến trước một cửa hàng hăm-bơ-gơ, anh nhóc kia đúng là một đứa tham ăn, chưa đợi chúng tôi bước vào, nhóc ta đã tự mình chạy đến bàn phục vụ gọi một phần hăm-bơ-gơ gà rán cùng một phần khoai tây chiên, tôi chưa từng thấy đưá bé nào vừa đáng yêu lại còn vừa ham ăn như anh nhóc này.

Tôi định nhân cơ hội này mà rời đi, nhưng sợ đứa bé thất vọng vậy nên vẫn quyết định bước vào, chúng tôi ngồi bên cạnh cửa sổ, tôi chỉ gọi một cốc cô ca, nhìn dáng vẻ anh nhóc ăn một cách ngon miệng khiến tôi thấy nó đáng yêu vô cùng, nếu như sau này tôi cũng có một đứa bé đáng yêu như thế này thì tốt biết bao.

“Chị gái xinh đẹp, chị ăn khoai tây chiên đi, ngon lắm đấy!”

“Cảm ơn em, chị không đói, em mau ăn đi!”

Tiếng nói líu lo của cậu nhóc khiến trong lòng tôi trở nên ấm áp hơn, nói thật, nhóc ta đáng yêu hơn người anh kia nhiều, có điều, nếu như Lưu Tê mà làm ra vẻ đáng yêu, chắc mặt trời mọc từ đằng tây mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK