Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128: GIÀY VÒ

Anh ta đắc ý, thờ ơ cất giọng đầy tà ác: “Tôi còn chưa bao giờ nuôi thú cưng, tôi thấy cô rất hợp, sẽ để cô làm thú cưng chỉ thuộc về riêng tôi!”

Tôi không thể tin nổi nhìn vào mắt anh ta, thầm hy vọng anh ta chỉ nói đùa vậy thôi. Một lúc sau, anh ta cười cười, nâng mặt tôi lên: “Viện Viện, cô sợ à, tôi chỉ nói đùa với cô thôi!”

Nhưng mà không phải, hoàn toàn không phải. Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, nước mắt giàn dụa. Lưu Tê cứ phải nhẫn tâm giày vò tôi vậy sao, bắt tôi làm một con vật để anh ta tiêu khiển, đây chính là sự trừng phạt của anh ta đối với tôi ư?

“Sao, hình như cô rất không thích quyết định này của tôi thì phải, có muốn đổi sang cái khác không!”

Tôi biết anh ta có ý gì, nếu tôi không đồng ý và không chịu thua, anh ta sẽ giết cả nhà tôi. Giờ phút này, trong lòng tôi đã không còn điều gì quan trọng hơn cả người nhà. Tôi đã nhà một người đàn bà dơ bẩn rồi, cho dù anh ta hành hạ tôi thêm nữa thì có thể thê thảm đến mức nào nữa đâu. Chỉ cần người thân của tôi không có chuyện gì, dù tôi đau lòng cỡ nào, buồn bã cỡ nào cũng có thể chịu được.

“Tôi đồng ý với anh!” Tôi cố dằn lại nỗi bi thương, đáp lại thật nhỏ.

“Cô nói gì cơ, cô nói bé quá tôi không nghe thấy!” Lưu Tê hả hê nói to.

Hai mắt tôi đỏ ngầu, tôi dốc hết sức lực hô lên: “Tôi bảo tôi đồng ý!”

“Đồng ý cái gì, tôi không hiểu lắm!” Anh ta cười tàn nhẫn, như thể cố ý đang cố ý đem tôi ra làm trò cười.

Tôi lau nước mắt trên khóe mi, ngẩng đầu nhìn đăm đăm vào mắt anh ta, chậm rãi gằn từng câu: “Tôi đồng ý làm thú cưng của Lưu Tê anh!”

“Ha ha ha, cuối cùng cô đã phải khuất phục rồi!” Lưu Tê đắc ý cười ha hả.

Tôi như thể chết lặng, toàn thân như thể bị rút hết sức mạnh chỉ trong chớp mắt. Ánh mắt anh ta lưu luyến trên người tôi, hình như đang thẩm định lại thú cưng mới của mình.

Lúc này áo của tôi đã bị xét rách tươm, hơn nửa bộ ngực trần trụi, làn da mịn màng trắng như tuyết lộ ra ngoài, bộ ngực căng tràn, mơn mởn đầy hấp dẫn.

Tôi như nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của anh ta, nhìn nơi bên dưới kia bắt đầu ngóc lên, thừa biết anh ta muốn làm gì rồi.

“Không nhận ra cô còn có vốn liếng ngon nghẻ vậy đấy. Lần trước đang làm dở, cô bắt đầu khóc sướt mướt làm ông đây đau lòng. Đợt ấy khó chịu lắm, lần này ông đây phải thoải mái gấp bội mới được, cô lần chần ở đó làm gì, bò qua đây!”

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng để trái tim mình bình tĩnh trở lại. Nếu chuyện này đã không thể tránh khỏi, tôi liền buông xuôi, không chống cự nữa.

Từ từ đi đến bên cạnh anh ta, vạch quần anh ta ra, cho thứ kia vào miệng, nỗ lực vỗ về chơi đùa phần bên dưới. Vật kia của anh ta khắc sâu vào trí nhớ tôi, một lần nữa chạm tới chỗ đó, thân thể tôi không khỏi bắt đầu nóng lên. Như thể chúng tôi vẫn còn như trước kia như chưa từng chia xa.

Tuy rằng anh ta không nhớ rõ nơi ấy của tôi nhưng cơ thể anh ta giống như đã quen thuộc nó, khi anh ta mạnh mẽ hòa vào tôi, tôi có thể cảm nhận cả người anh ta hơi run rẩy. Sau phút đê mê, anh ta lập tức tỉnh táo lại, gắng sức cày cấy trên người tôi.

Lần này tôi không hề trốn tránh, nhìn chăm chú vào mắt anh ta, nhìn đến nỗi anh ta hơi lúng túng. Anh ta tức giận, càng ra sức chạy nước rút, muốn tôi cầu xin tha thứ, van xin anh ta bỏ qua cho mình.

Tôi kiên quyết cắn chặt môi mình, để không thốt ra một chữ. Chúng tôi cứ giằng co như vậy đến một hai tiếng gì đó, cho đến khi anh sắp không kiên trì nổi nữa, tôi bỗng mở miệng xin tha, anh mới trút ra rồi cất tiếng cười to.

Tính tình anh quật cường giống hệt đứa trẻ không chịu nhận thua, hồi tưởng lại quá trình mây mưa với anh, tôi thỏa mãn cực kỳ. Lưu Tê luôn co tôi những cảm xúc khác nhau, kiểu kích thích này không cần nghẹt thở, không cần ba người giày vò, thậm chí không cần bất kỳ loại thuốc nào khác, tôi luôn có được khoái cảm không gì sánh bằng từ người anh ta.

Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào mình có cảm giác như vậy, tôi đã từng nghiền ngẫm vấn đề này, thậm chí cố gắng tìm kiếm cảm xúc này lúc cùng làm với người đàn ông khác, nhưng chưa bao giờ có được.

Tôi đoán cảm xúc kỳ lại này có lẽ là vì Lưu Tê là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng hiện tại những điều này không còn quan trọng nữa, có thể sở hữu thân thể anh ta, dường như tôi đã không quan tâm mình giành được bằng thân phận gì rồi. Tôi chỉ biết bây giờ mình rất thỏa mãn, rất vui vẻ là đủ rồi.

Tôi nằm úp trên ngực anh ta, thở hổn hà hổn hển, tận hưởng dư vị cuối cùng còn sót lại, dường như anh ta cũng đang đắm chìm trong cơn sảng khoái này.

Nghỉ ngơi khoảng mười phút, hình như nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Lưu Tê túm tóc tôi lên, đẩy xuống giường. Anh ta lạnh lùng nói: “Hừ, tốt nhất là cô hiểu rõ thân phận hiện giờ của mình, cô mà còn không lên giường ngủ với tôi thì cút ngay như bây giờ!”

Nỗi đau lòng ùa tới lần nữa, nhưng lần này tôi không hề khóc, chỉ lẳng lặng mặc vào bộ đồ rách tươm không còn hình dạng gì nữa, lầm lũi bước ra ngoài.

Lưu Tê gọi giật tôi lại, ném cho tôi một xấp tiền: “Đi mua vài bộ quần áo đi, nhìn bộ dạng hèn hạ của cô bây giờ, khiến tôi chẳng còn tâm trạng mà ăn nữa!”

Tôi nhặt tiền lên, không nói thêm gì nữa, yên lặng đẩy cửa đi ra ngoài.

Phía sau lưng mà tôi không nhìn thấy, trong mắt Lưu Tê đầy vẻ nghi ngờ. Anh ta ra sức lắc đầu, muốn để mình hiểu rốt cuộc cảm giác giờ đây là thế nào. Ánh mắt anh ta dần dần trở lại bình thường, chỉ còn sót lại chút lưu luyến mà thôi.

Ở ngoài cửa, tôi lại gặp mẹ Lưu Tê. Người phụ nữ sang trọng lạnh lùng kia nhìn thấy tôi, không nói câu nào, đột ngột lao đến cho tôi một cái tát vang dội.

“Cô, lại là cô, sao cô còn dám xuất hiện ở chỗ này, sao cô còn có mặt mũi mà đến đây nữa? Lần này cô khiến Lưu Tê xảy ra chuyện, rốt cuộc kiếp trước Lưu Tê nhà chúng tôi thiếu nợ gì cô mà cô cứ phải bám rịt lấy nó vậy, có phải chỉ khi nào nó chết, cô mới yên tâm đúng không?”

Tôi không cãi lại, chỉ nín nhịn cúi đầu, không muốn để bà ta nhìn thấy hai mắt đỏ ửng của tôi, không muốn vẻ yếu đuối của tôi trở thành mở đầu cho bà ta công kích.

Bà ta vừa trút giận xong, hình như đang nhớ tới mình đến đây làm gì, bèn trợn mắt nhìn tôi với ánh mắt oán hận rồi vội vàng xông vào gặp Lưu Tê. Tuy rằng tôi đã đi xa nhưng vẫn nghe được tiếng bà ta òa khóc.

Tôi không hận bà ta, thậm chí còn không cả tức giận. Thương thay tấm lòng cha mẹ, nếu người nằm bên trong là con trai tôi, có lẽ tôi còn quá đáng hơn cả bà ta. Tôi chỉ hơi đáng tiếc, có chút tiếng nuối, dù sao bà ta cũng suýt nữa đã thành người thân của tôi mà.

Người ở ngoài hành lang không hề gây khó dễ cho tôi nữa, bọn họ đều biết hai tiếng vừa qua giữa tôi và Lưu Tê đã xảy ra chuyện gì, mặc dù Lưu Tê không không chính miệng thừa nhận nhưng dù sao tôi cũng đã trở thành người phụ nữ của anh ta. Vì vậy, họ không dám làm gì tôi cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK