Khi chúng tôi trở về đến phòng khách sạn của mình đã sắp đến trưa. Tôi dìu Cố Dĩnh đau đến đi bộ cũng khó khăn, từng bước trở lại căn phòng. Bấy giờ đã có hai, ba cô gái về rồi.
Họ thấy Cố Dĩnh hai chân đi đứng khó nhọc, đôi mắt thoáng qua vẻ rất phức tạp, có đùa cợt châm chọc, cũng có hâm mộ và ghen tỵ.
Cũng dễ hiểu thôi, có ai mà không hy vọng lần đầu của mình bán với giá cao đâu, cho dù không đáng bao tiền thì ít nhất cũng để lại một kỷ niệm đẹp. Lần này Cố Dĩnh không tính là có được một kỷ niệm đẹp thì ít ra cũng có cái giá tốt.
Với số tiền gần 7 tỷ, đủ để họ vất vả cần cù cày cuốc một hai năm rồi, ghen tỵ với cô ấy cũng bình thường thôi.
Lúc chúng tôi lướt qua, họ vẫn không nhịn được lên tiếng chế giễu: “Lần đầu tiên bán với giá tốt như vậy, sau này cũng định sẵn là không bình thường rồi, nếu phát đạt thì đừng quên chị em chúng tôi nhé.”
“Đúng đấy, đúng đấy, sau này nếu có khách hàng chất lượng cao thì cô đừng có ăn một mình đấy nhé.”
Cố Dĩnh là cô gái tốt nên chẳng bao giờ nghĩ tới sau này sẽ theo nghề này, nhưng đối với cô ấy những lời này chính là một sự sỉ nhục to lớn, không khỏi nghĩ ngợi: Một ngày là gái, cả đời vẫn là gái. Muốn thoát khỏi vòng lẩn quẩn này, nào đâu có dễ dàng như vậy.
Cố Dĩnh không hề đáp trả, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng từ hơi thở dồn dập của cô ấy bên tai, tôi vẫn nhận ra cô ấy rất để bụng.
Vào trong phòng, cô ấy không nhịn nổi nữa, lặng lẽ chảy nước mắt.
Cô ấy khóc lóc với tôi: “Viện Viện, cô nói có phải tôi thật sự không còn trong sạch nữa không? Có phải cả đời tôi không thoát khỏi bóng ma này không?”
Tôi sửng sốt trước câu hỏi của cô ấy. Vấn đề của cô ấy cũng chính là điều tôi muốn biết, hiện tại tôi cũng đang đấu tranh, mong một ngày nào đó thoát khỏi bóng ma này. Nhưng tôi biết bây giờ mình vẫn chưa thấy hy vọng phía trước, cô ấy hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.
Tôi khẽ vỗ vai cô ấy, muốn an ủi đôi chút: “Đừng nghe họ nói linh tinh, cô không giống bọn họ. Cô là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, còn họ là tình nguyện, hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau được!”
Cố Dĩnh ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú: “Vậy ư, có thật thế không?”
Tôi gật đầu, muốn nói đúng nhưng đột nhiên nghĩ đến phận mình, lúc đầu tôi cũng tự nguyện hay là bị ép buộc đây? Về sau tôi không có cơ hội dứt khỏi nghề này ư, nếu tôi thật sự muốn rũ bỏ, liệu tôi có làm được không.
Tôi mấp máy môi hồi lâu mà chẳng thốt nổi chữ nào.
Cố Dĩnh xem vẻ mặt và ánh mắt tôi, dường như cũng biết rõ câu trả lời. Sắc mặt cô ấy thoắt trắng bệch, dường như cả trái tim đều đã chết lặng.
Cô ấy uể oải ngả người xuống giường, mở to đôi mắt, trông thật đờ đẫn.
Dáng vẻ cô ấy làm tôi giật cả mình, vội vàng hỏi: “Cố Dĩnh, cô không sao chứ? Cô đừng nghĩ quẩn nhé!”
Cô ấy khẽ cười, khóe mắt rưng rưng, yếu ớt nói: “Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lúc!”
Tôi biết giờ đây cô ấy không muốn nói nhiều, bèn gật đầu: “Được rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt đi, tối nay tôi lại tới tìm cô, chúng ta cùng ra ngoài giải sầu!”
Cô ấy thờ ơ “ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn trần nhà với đôi mắt trống rỗng vô hồn, chẳng nói chẳng rằng, nằm im bất động.
Không biết làm gì nữa, tôi chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi phòng, hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi tâm trạng lo lắng, quên mất niềm đau kia.
Mới rời khỏi được một lúc, tôi liền gặp Đồng Phi và Thẩm Lệ Lệ cùng nhau quay về. Hai người họ say mèm, ngay cả đi đứng cũng loạng choạng, tôi vội vàng tiến lên dìu.
“Sao hai người uống nhiều vậy, không muốn sống nữa à!”
Thẩm Lệ Lệ cười to: “Vui quá, lần này bắt được một khách chi thoáng tay, một lần hơn ba trăm củ đấy, ba trăm củ đấy nhé!”
Đồng Phi cũng sung sướng như vậy, mơ màng khoe: “Tôi cũng có, tôi cũng có mấy trăm triệu nhé, đây là vị khách chịu chi nhất của tôi...”
Tôi thấy người họ đầy dấu vết, có lẽ tối qua bị hành hạ vô vùng thảm. Nhưng nếu họ đã kiếm được tiền, không bị lợi dụng thì cũng coi như đáng giá.
Tôi và vài người nữa cùng dìu hai cô ấy vào phòng, lại chăm sóc một hồi, chờ họ ngủ yên ổn mới rời đi.
Bấy giờ trong phòng không có ai, những người khách quay lại đều đi mua đồ hoặc nghỉ ngơi rồi. Tôi ngồi chốc lát cũng chán, liền định ra ngoài đi dạo.
Bây giờ đã cuối tháng Tám, tuy rằng miền Nam vẫn nóng bức nhưng nhiệt độ ở Tam Á vẫn vừa phải. Lững thững đi dạo trên phố một hồi, tôi đã tới bờ biển từ lúc nào.
Giữa trưa, nơi này khá thưa người, nhưng trên bờ biển vẫn rộn rã riếng cười.
Tôi đi tới ngồi dưới bóng mấy cây cổ thụ, cơn gió mang theo vị mằn mặn của biển. Toàn thân tôi thư thái, từ từ nhắm hai mắt lại định ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt chốc lát, bên tai đã truyền tới giọng nói quen thuộc: “Quả nhiên anh không nhìn lầm, quả nhiên tối qua anh trông thấy em!”
Tôi mở choàng mắt, phát hiện Hứa Phi cười khẩy nhìn tôi.
“Anh, sao anh lại đến đây!” Tôi kinh ngạc hỏi.
Hứa Phi khẽ cười: “Em có thể đến đây thì sao anh lại không được?”
Hiện tại tôi và anh coi như đã thanh toán xong món nợ với nhau, không có gì phải sợ hãi hết, bèn cười: “Cảm ơn anh tặng bạn em váy, cô ấy rất thích!”
Hứa Phi thản nhiên gật đầu: “Anh còn tưởng em thích cơ!”
Tôi hơi khó hiểu tâm tư của anh, đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh một mình tới à!”
Anh ra chiều suy nghĩ, không hề đáp lại.
Tôi cười: “Em hiểu rồi, anh cùng vợ anh đến chứ gì, thảo nào hôm qua không thấy anh ra giá!”
Anh thoáng lúng túng, chỉ cười khổ chứ không nói gì.
Tôi không muốn nói nhiều với anh, bèn quay người chào: “Em đi trước đây, chúc vợ chồng anh chơi vui vẻ!”
Ai ngờ anh lại kéo mạnh tay tôi lại, làm tôi không đứng vững ngã vào lòng anh.
Một tay tôi đặt lên lồng ngực anh, tay còn lại không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng đành chạm lên hông anh.
“Anh, anh muốn làm gì, chúng ta đang ở bên ngoài đấy!”
Anh ôm siết lấy eo tôi, để ngực tôi và lồng ngực rộng lớn của anh càng sát vào nhau hơn. Anh cúi đầu, hai mắt sáng quắc nhìn vào mắt tôi: “Em cứ thích làm với đàn ông vậy sao, tiền tôi đưa không đủ em tiêu sao mà còn muốn chạy ra ngoài!”
Giọng anh ngập vẻ khinh thường và chế giễu, nhưng tôi có thể nhận ra được nỗi đau lòng của một người đàn ông cao ngạo.