Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 56: CÃI NHAU

Trận cãi nhau này không thể tránh được, Lưu Tê không ngờ tôi lại dám thoát khỏi bàn tay của anh ta, nhưng anh ta cũng không hề bắt tôi lại lần nữa. Tôi và anh ta cứ như vậy giằng co, Lưu Tê dựa vào cái gì mà quản tôi chứ! Tôi cũng là người có tư tưởng, không phải là bù nhìn, không phải là đồ chơi mà bọn họ muốn có là có, muốn vứt là vứt.

“Nếu muốn trả thù Dương Hồng có thể nói trực tiếp với anh, tại sao em lại làm như vậy? Sao lại sau lưng anh cho người đi điều tra cuộc sống tình cảm của cậu ta chứ? Lý Viện, em đúng là tiện nhân.” Lưu Tê nói rất nhiều làm cho tôi vô cùng tức giận.

Tôi nhìn Lưu Tê, cảm giác anh ấy đối tốt với tôi trước kia đều là giả tạo. Điều này làm tôi rất khó chịu, trong chốc lát, những cảm giác khó chịu đều biến thành sự phẫn nộ, tôi trừng mắt nhìn Lưu Tê.

“Em làm như vậy không sợ anh sẽ vứt bỏ em sao?” Lưu Tê dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn, như muốn nuốt chửng tôi vậy.

“Bây giờ không phải đối mặt với vấn đề này rồi sao?” Tôi nói với Lưu Tê. Không thèm đếm xỉa đến lời nói của anh ta, ngọn lửa tức giận trong tôi ngược lại còn càng ngày càng thêm mãnh liệt. Tôi không ngờ rằng anh ta lại làm như vậy, tôi cảm thấy chẳng qua chỉ là tìm hiểu nguyên nhân Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ chia tay mà thôi. Điều này hình như cũng không hề trở ngại anh ta chuyện gì?

Lưu Tê đứng ở trước mặt của tôi, không biết nói gì. Tôi thực sự không thích người khác kiếm soát mình, huống hồ Lưu Tê chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của tôi. Anh ta có thể cho tôi tiền, tôi có thể cho anh ta thân xác, hai người đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, anh ta dựa vào đâu mà quản tôi?

Huống chi, chuyện tôi nhờ A Lực làm thì trở ngại anh ta cái gì chứ? Tôi càng nghĩ lại càng tức. Nhưng anh ta lại không thấy bản thân mình sai, gương mặt lạnh lùng ấy làm tôi có chút nói không nên lời.

Tôi xoay người muốn rời đi, nhưng Lưu Tê kéo tôi lại. Tôi cũng không thể làm gì, dù sao anh ta là đàn ông. Về mặt sức lực tôi và anh ta tất nhiên có chênh lệch nhất định, anh ta ép tôi vào tường, tôi cảm thấy anh ta bệnh thực sự. Cũng không bết rốt cuộc do tôi làm sao hay do anh ta bị làm sao.

Giữa hai người vốn dĩ không có tình cảm thật sự, anh ta làm như vậy có ý đồ gì sao? Nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như có tình cảm với tôi. Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy. Tình cảm này giống như người đàn ông muốn chiếm người phụ nữ làm của riêng. Vậy rốt cuộc anh ta có tình cảm với tôi hay không, đây là một câu hỏi rất quan trọng.

Tự bản thân tôi cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy. Nhưng ánh mắt của Lưu Tê nhìn tôi dường như rất nghiêm túc, trời đất chứng giám, tôi cảm giác tất cả những sự việc bây giờ đều nằm ngoài dự tính của mình.

Nếu như ban đầu tôi tính trước tất cả những việc này thì có lẽ sẽ không giống tình thế như bây giờ, Lưu Tê đứng trước mặt của tôi, tôi cũng không muốn nói với anh ta bất kì lời nào, chỉ thấy anh ta từ từ tiến sát gần tôi, mặt của anh ta ngày càng phóng đại.

“Em nói cho anh biết, Lưu Tê! Chuyện của em tạm thời không cần anh xen vào, em làm gì là quyền của em!” Tôi lớn tiếng nói, trong ánh mắt của anh ta lóe lên như không hiểu tất cả.

Lúc này tôi thực sự rất tức giận, cho dù anh ta làm gì, tôi cũng không thể nào nguôi giận được. Trong lúc anh ta ngây người, tôi đẩy anh ta ra sau đó tiếp tục đi về phía trước. Anh ta không đuổi theo tôi, không biết vì sao trong lòng tôi lại thấy có chút trống trải.

Tôi cảm giác quan hệ của chúng tôi có khả năng rạn nứt từ đây, nhưng không phải việc tôi muốn, khi tôi còn chưa trả thù xong thì tôi không muốn chia tay với anh ta. Anh ta chỉ là người hậu thuẫn của tôi , chỉ là công cụ có ích với tôi, tôi đến với anh ta chỉ là lợi dụng mà thôi, tôi tự an ủi chính mình.

Tôi quay lại phía sau nhìn, không hề thấy hình dáng của anh ta nữa. Tôi gượng cười, không biết bản thân đang mong đợi cái gì. Cái ngày mù mịt tối tăm, tôi mò qua mò lại trong đó.

Trong cái vòng tròn này chí ít cũng có một chút thế lực. Thế nhưng những người đàn ông lên giường cùng tôi ít nhiều cũng quan tâm đến sắc mặt của tôi, nghĩ kĩ, có lẽ tôi không cần hậu thuẫn này của Lưu Tê nữa.

Tôi cảm thấy con đường rất xa xôi, cảm giác bản thân không còn chỗ nào để đi, cái cảm giác hoang mang quen thuộc. Trước kia tôi cũng đã trải qua nhiều lần, nhưng rốt cuộc cũng không biết làm như thế nào mới khiến bản thân hết hoang mang. Vấn đề này tôi không thể nghĩ ra.

“Tiểu Viện!” Tôi nghe thấy có tiếng người gọi tôi. Lấy lại tinh thần, tôi mới nhìn sang về phía có tiếng gọi, hóa ra là Đường Đông Phi đang đi nhanh về phía trước mặt tôi, sắc mặt không có chút rung động nào.

“Có chuyện gì không?” Tôi nói với Đường Đông Phi. Vì vừa mới cãi nhau với Lưu Tê nên tôi không có tâm trạng nào mà nói chuyện với người khác. Để tránh việc mất kiểm soát cảm xúc, vì vậy tôi cảm thấy lạnh nhạt nói chuyện với cậu ấy có lẽ sẽ tốt hơn.

Đường Đông Phi nhìn sắc mặt của tôi, muốn nói gì đó lại thôi. Điều này làm tôi có chút không vui, lúc này tôi đang muốn nói: “Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tớ.”

Đường Đông Phi lại mở miệng nói: “Tớ quyết định phá bỏ cái thai này rồi. Mặc dù đứa bé là một sinh mệnh nhỏ bé, nhưng nó vốn dĩ không nên sống trên cuộc đời này. Vì vậy tôi quyết định làm như vậy không có gì là không ổn cả, may mà có những lời khuyên của cậu.”

Lúc cậu ấy nói những lời này, tôi trầm lặng. Chủ yếu là bởi vì Đường Đông Phi mà tôi biết không phải là một người có tâm địa độc ác, vì vậy để ra quyết định như vậy hẳn là phải có dũng khí rất lớn, nếu không thì cậu ấy cũng sẽ không nói như vậy. Tôi không tin cậu ấy vì tôi nói vài câu mà thay đổi quyết định. Tôi đoán bản thân cậu ấy có lẽ đã tự nghĩ thông ra một vài chuyện.

“Ừ, như vậy tốt rồi.” Đối với chuyện này của cậu ấy, tôi không muốn nói nhiều. Bởi vì dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô ấy, người ngoài như tôi làm gì có tư cách mà nói xen vào? Dù sao tôi cũng không phải con ruột của cha tôi.

Đường Đông Phi có thể là cảm thấy tôi quá lạnh lùng, cho nên cậu ấy cũng chỉ đứng ở một bên không nói lời nào nữa. Dáng vẻ này của cậu ấy làm tôi có chút thương hại, vì thế tôi vỗ vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Cậu sắp xếp thời gian, có thời gian tớ đưa cậu đi bệnh viện.”

“Ừ.” Đường Đông Phi gật đầu. Hai người chúng tôi không còn chuyện gì để nói nữa, tôi tiếp tục thẫn thờ đi trên đường, mà Đường Đông Phi tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu rồi.

Trong lúc đó tôi bỗng nhiên lại nghĩ đến Lưu Tê, những chuyện vừa xảy ra lúc trước đều hiện lên trong đầu của tôi. Ban đầu tôi và anh ta quen biết nhờ Thẩm Lệ Lệ, sau đó không biết vì sao, tôi và anh ta có xích mích, cuối cùng lại trở thành mối quan hệ tình nhân.

Nói thật ra, cũng chính vì mối quan hệ này nên trong trường cũng không bị nhiều người bắt nạt, chí ít việc này so với lúc đầu tốt hơn nhiều. Vì thế đối với việc này, tôi nên cảm ơn Thẩm Lệ Lệ hay là oán hận Thẩm Lệ Lệ đây?

“Chị dâu, sao chị lại ở đây.” Giọng A Lực vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK