Không biết có phải là trời cao thương tôi không, mấy ngày nay không có nhiều người đáng ghét tới tìm tôi gây sự như vậy, cả ngày lúc nào cũng trời quang mây tạnh. Thế nhưng việc gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, tôi còn phải sinh tồn.
Điện thoại di động vang lên không ngừng, tôi biết đó là tin nhắn của Uông Dương, anh ấy sợ tôi không nhận, dứt khoát gửi tin liên tục. Tôi định cho số của anh vào danh sách đen, nhưng lại sợ ngộ nhỡ anh ấy gặp phải nguy hiểm gì muốn nhờ tôi giúp đỡ, nếu như chậm trễ tôi sẽ hối hận cả đời. Tôi kìm chế không nhìn tới tin nhắn của anh ấy, chịu đựng một lúc thật lâu, trong lòng đấu tranh thất bại, rốt cuộc tôi không nhịn được, cầm điện thoại lên xem qua từng tin. Nội dung đều là anh ấy yêu tôi, muốn ở chung với tôi, không cần biết tôi là người yêu của ai, mặc kệ tôi đã từng lên giường với người nào, anh ấy vẫn muốn dẫn tôi đi. Đọc xong những dòng này làm sao tôi lại không cảm động chứ, nhưng tôi không có biện pháp, tôi sợ, Lưu Tê sẽ trả thù anh, tôi sợ phút chốc kích động của mình sẽ hủy hoại tiền đồ của anh. Tôi cứ như vậy lặng lẽ nhìn, một chữ cũng không dám trả lời…
Không biết vì sao mỗi khi nghĩ tới Uông Dương trong lòng tôi lại khó chịu đến vậy, tôi không muốn khiến cho chính mình đau khổ như thế. Để giải tỏa phiền muộn, tôi quyết định đi đến trung tâm thương mại mua quần áo. Tiền lần trước ở quán karaoke kiếm được vẫn còn đủ cho tôi mua thêm vài bộ quần áo hàng hiệu. Dù sao sau này cũng thường cùng Lưu Tê lui tới vài nơi sang trọng, tôi không thể để cho người khác khinh thường.
Ở nơi như trung tâm thương mại xa hoa này, chỉ riêng một chiếc áo T-shirt cũng phải hơn môt triệu, tôi rất ít khi tới những chỗ như vậy. Nhưng không thể không nói, mua sắm quả thực có thể khiến cho phụ nữ tạm thời có được cảm giác thỏa mãn.
Đi tới cửa hàng quần áo của SOYEE, bộ lễ phục màu trắng trước cửa nháy mắt đã hấp dẫn tôi, lấy màu trắng thuần làm nền, đường viền lá sen nổi bật trên phần cúp ngực, chính là bộ lễ phục mà mọi cô gái đều thiết tha mơ ước. Nếu là trước kia, cho dù có nghĩ tới tôi cũng không dám, nhưng bây giờ tâm tính của tôi đã bị vật chất hóa, đương nhiên cũng yêu cầu cao hơn đối với mọi thứ. Tôi thử kêu nhân viên nhân viên bán hàng trong tiệm, nhưng không ai đáp lại tôi, tôi liền đi tới trước quầy hỏi còn size S hay không, chỉ thấy cô nhân viên kia mặt đầy áy náy nhìn tôi nói: “Tiểu thư, size S hiện tại có một khách hàng khác đang thử. Nếu không trước hết cô chờ một chút, nếu như cô ấy không cần, cô liền có thể thử một chút.” Tất nhiên là tôi muốn rồi, nghĩ thầm chờ thì chờ thôi. Tôi nhàm chán ngồi ở khu nghỉ ngơi, lướt xem vòng tròn bạn bè. Chỉ chốc lát sau, một đôi chân trắng như tuyết đã xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nghĩ rốt cuộc có thể mặc chiếc váy của mình rồi. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên lại trông thấy người bạn gái lúc trước của Uông Dương, có lẽ cô ta đã quên dáng vẻ của tôi, không chút nào để ý tới sự tồn tại của tôi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi đến, cô ta liền vội vàng chạy tới ôm ấp nhớ nhung, một tay của người đàn ông kia thò vào trong áo cô ta, trời ơi, làm chuyện như vậy ở nơi công cộng có nghĩ đến cảm xúc của người qua đường không? Tính xấu của tôi lập tức nổi lên, không biết bên cạnh còn có người sao, huống hồ cô ta vẫn là người từng có quan hệ với Uông Dương, vừa nhìn đã thấy chán ghét. Trong lòng tức giận, tôi hướng về phía bọn họ hô to: “Ai da, nơi đây còn có người đấy, hai người muốn làm thì chuyển qua nơi khác đi.”
Cô gái kia dường như ý thức được hành vi của mình có chút xấu hổ, vội kéo người đàn ông kia đi ra phía ngoài. Người đàn ông đó vừa nhìn đã biết không phải là loại dễ chọc, nhưng bà đây không sợ!
“Con đĩ xen vào việc của người khác! Lần sau đừng để cho tao gặp lại mày.” Người đàn ông tức giận nói xong lập tức lôi kéo tình nhân của hắn rời đi.
Con đĩ, không biết đã nghe người khác nói bao nhiêu lần rồi, tôi thừa nhận mình đúng là một con đĩ, đi tới bước đường hôm nay đều là bị ép buộc. Nếu là trước kia, tôi sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía một trận, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không sợ, cũng không muốn tiếp tục thử quần áo. Nhìn ngắm chính mình trong gương, tôi đã không còn là cô gái nhỏ bi bô tập nói trong lòng mẹ nữa rồi.
Xã hội vốn là sự pha trộn giữa tiền tài và cám dỗ.
Trên đường trở về trường học, tôi bỗng nghĩ đến dường như đã mấy ngày Lưu Tê không gọi cho tôi, chẳng lẽ là do bị bệnh? Khụ khụ, tôi lo lắng cho anh ta làm gì chứ, trong nhà anh ta nhất định có người giúp việc, đông lạnh cũng không đói. Đột nhiên, di động của tôi nhận được một tin nhắn, nói rằng Lưu Tê ngã bệnh muốn tôi tới nhà tìm anh ta, tôi do dự một chút, rốt cuộc nghĩ không nên đi. Nhưng anh ta giúp tôi rất nhiều, hơn nữa ít nhiều tôi cũng có cảm tình với anh ta, nghĩ thầm hay là đi nhỉ, coi như trả lại việc lúc trước anh ta giúp tôi.
Tôi gọi xe tới nhà Lưu Tê, thấy cửa chính không khóa, tôi dứt khoát tiến vào, dọc theo cầu thang đi lên chỉ nhìn thấy quần áo rải rác khắp nơi, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng không ngừng truyền tới, lúc này tôi mới phản ứng được, nhất định là tình nhân của anh ta muốn chúng tôi chia tay nên đã cố ý gửi đến. Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, nếu quả thực có thể thoát khỏi sự khống chế của Lưu Tê, có lẽ tôi sẽ có cơ hội theo đuổi cuộc sống mình muốn, không bằng thừa dịp này bắt kẻ thông dâm, tương kế tựu kế, ngẫm lại đầu óc mình cũng rất thông minh đi. Tôi lén lút trèo lên trên lầu, rất sợ kinh động tới đại sự của bọn họ. Mãi đến khi tôi đi tới trước cửa, nhìn kỹ hai lần tình cảnh bên trong, hai người kia đang làm đến nhiệt huyết sôi trào, vì vậy tôi bèn đạp mạnh vào cửa. Lưu Tê thấy tôi xuất hiện vậy mà một chút dáng vẻ kinh ngạc cũng không có, vẫn tiếp tục làm kẻ xấu cùng người phụ nữ kia. Tôi làm bộ tức giận hét lên: “Lưu Tê! Anh thật quá đáng! Không phải anh bị bệnh sao? Còn để cho tôi qua đây tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này, anh quá nham hiểm rồi.”
Vẻ mặt anh ta đầy tức giận, âm hiểm cười nói: “Không phải cô và Uông Dương là người yêu cũ sao, lại không thể để cho tôi có một tình nhân à, hơn nữa đây là sự trừng phạt đối với cô. Tôi cố ý đấy, muốn cho cô hiểu rõ đời này cô đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay tôi. Tôi muốn làm gì thì làm.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Tôi thừa nhận mình từng có thời gian mập mờ với Uông Dương, nhưng tôi vốn chính là gái, lấy tiền tài của người làm mục tiêu, thế nào, ngăn cản chuyện gì của anh? Anh cũng quá không biết xấu hổ, sau này đừng tới tìm tôi nữa.” Tôi vừa định quay người rời đi, đã bị anh ta gọi lại: “Nếu như cô dám đi, ngày mai tôi nhất định khiến cô cùng tình nhân nhỏ của cô thân bại danh liệt.” Tôi bị dọa sợ, tại sao anh ta lại đột nhiên tức giận chứ, không phải đã hết giận rồi ư, sao lại hung hãn như vậy? Mình tôi thân bại danh liệt cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể liên lụy đến Uông Dương, tôi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng ở nơi đó. Trước đây nghe thấy tiếng rên rỉ của người khác cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ để tôi chứng kiến người mà mình muốn thoát khỏi nhất làm tình cùng người khác, lòng tôi quả thực vô cùng bế tắc. Hơn nữa liếc mắt còn có thể trông thấy sắc mặt âm hiểm của cô gái kia, trời ơi, Lý Viện tôi kiếp trước đã tạo nên nghiệp gì chứ!
Qua một lúc lâu, động tác của hai người bọn họ rốt cuộc cũng chậm lại. Lưu Tê hôn mạnh lên khuôn mặt của cô gái kia, nói: “Bảo bối, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục.”
“Ha ha ha, con mẹ nó, mỗi ngày đều chơi vẫn không đủ sao.” Trong lòng tôi yên lặng mắng chửi đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ này. Người phụ nữ kia quả nhiên cởi quần áo nhanh mặc vào cũng rất nhanh, lúc ra về còn cười đểu với tôi một cái, cứ như chính mình nhận được ân huệ lớn lắm, không phải là được đại thiếu gia của Lưu gia chơi sao! Vẫn còn ngang ngược trước mặt bà đây, một giây một phút tôi cũng không muốn sống ở chỗ này. Hướng về phía Lưu Tê, tôi hét lên: “Đại thiếu gia, tôi có thể đi được chưa? Hiện trường phát sóng trực tiếp này của cậu tôi cũng đã tận mắt chứng kiến, có thể cho tôi tan việc hay chưa?”
Lưu Tê bày ra dáng vẻ đắc ý nhìn tôi: “Vẫn không thể đi. Bản thiếu gia còn cần một nha đầu tắm rửa, thay quần áo.”
Bà đây cũng cần có mặt mũi, vì danh dự của mình cùng Uông Dương, tôi chỉ còn cách bấm bụng nhẫn nại mà làm.
Xả nước đầy bồn, Lưu Tê không một mảnh vải đi vào. Tuy rằng tôi đã gặp qua rất nhiều đàn ông gậy to, nhưng cũng không biết vì sao có lẽ là do hôm nay gặp phải nhiều chuyện xui xẻo mà có chút luống cuống. Sau khi anh ta nhảy vào bồn tắm, nếu muốn tôi có thể đi, nhưng lúc này anh ta lại muốn tôi chà lưng, được rồi, bà đây sẽ kỳ thật mạnh, dùng sức chà xát, khiến cho anh ta đau đến không phân biệt được hướng. Chưa đợi tôi ra tay, anh ta đã một tay lôi tôi vào trong bồn tắm, trời ơi, cây tiền này thực sự không biết mệt ư.
Thật may làm ở trong nước cũng không quá đau, nhưng tôi vẫn không đỡ nổi sự tức giận của anh ta. Hai tay Lưu Tê như muốn nhào nặn, ngực tôi bị giày vò đến đau nhức. Sau khi anh ta phát tiết xong liền ném tôi lên giường, tôi mệt mỏi không chịu nổi, choáng váng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ…
Lúc tỉnh lại phát hiện trong nhà chỉ còn một mình tôi. Nhanh chóng tắm rửa, tôi thu dọn đồ đạc cẩn thận chuẩn bị xuống lầu mới nhận ra căn nhà này xa hoa đến mức nào. Anh ta lớn lên ở trong ở trong hoàn cảnh đó không trách được lại ngang ngược, phách lối như vậy. Không nên suy nghĩ nhiều nữa, tôi dự định trở về phòng ngủ tiếp tục cuộc sống đại học bi thảm của mình.